Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3215: Ngươi xấu hơn nhiều!

“Thật sao?” Nữ nhân mặc vét trắng đốt một điếu thuốc lá, hít một hơi thật dài, sau đó nhả một vòng khói nhạt vào mặt Hứa Kiều Na: “Có hình của nàng ta không? Bạch Nguyệt Quang chúng ta xưa nay không kéo người quái dị nhập bọn. Dựa theo lời đồn trên mạng, giá trị nhan sắc ít nhất cũng phải bảy tám phần.”
Hạ Thiên chen miệng vào: “Vậy nhất định không phải bị các ngươi bắt rồi.”
“Hạ Thiên, ngươi nói vậy là có ý gì?” Hứa Kiều Na bị chọc tức, nổi giận đùng đùng nhìn Hạ Thiên: “Ý của ngươi là em họ của ta rất xấu?”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Không tính là xấu nhưng cũng không đủ trình độ bảy phần.”
“Ồ, vậy ngươi cảm thấy nàng ta được mấy phần?” Nữ nhân mặc vét trắng hào hứng nói với Hạ Thiên: “So với ta thì thế nào?”
“À, vậy thì ngươi xấu hơn nhiều.” Hạ Thiên một chút cũng không uyển chuyển: “Mặt của ngươi là giả, ngực giả, chân giả, mông cũng giả. Có thể sống đến bây giờ, ngoại trừ may mắn, cần nhất là tố chất tâm lý.”
Nữ nhân mặc vét trắng đột nhiên biến sắc, bắn điếu thuốc về phía Hạ Thiên: “Ngươi vội vã muốn đi đầu thai sao?”
“Chỉ là ta không muốn lãng phí thời gian với ngươi mà thôi.” Hạ Thiên không tránh không né, nhưng điếu thuốc lại văng trúng quần áo nữ nhân mặc vét trắng: “Còn nữa, ngươi quấy rầy ta nhìn Bối nha đầu mặc áo tắm, ta không đánh ngươi một trận sẽ có lỗi với mắt của ta.”
Tô Bối Bối tức đến mức muốn bể phổi: “Ai nói muốn cho ngươi nhìn người ta mặc áo tắm? ’
“Bây giờ là lúc nói những thứ này sao?” Hứa Kiều Na có chút bó tay.
“Dám làm bẩn quần áo của ta, xem ra ngươi đã chuẩn bị xong việc muốn chết.” Nữ nhân mặc vét trắng cúi đầu nhìn thoáng qua lỗ thủng trên áo do thuốc lá làm hỏng, trán lập tức nổi gân xanh.
Hạ Thiên bĩu môi: “Ta không khoan lỗ trên người ngươi đã là tốt lắm rồi.”
Bành.
Nữ nhân mặc vét trắng giống như thiểm điện, nhấc chân đá mạnh vào đầu Hạ Thiên, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Không thể không nói, khí lực của nữ nhân này rất lớn.
Ít nhất lớn hơn so với Tô Bối Bối.
Xem ra cũng không phải nhân vật đơn giản.
“A? ’ Nữ nhân mặc vét trắng thấy một chiêu của mình cũng không làm gì được Hạ Thiên, không khỏi có chút ngoài ý muốn: “Xem ra, ngươi đúng là có chút bản lãnh, có thể chống đỡ được một cước của ta, đáng giá cho ngươi tự kiêu một khoảng thời gian.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Sức mạnh quá nhẹ, chẳng khác gì con ruồi, còn muốn tự kiêu. Ngươi nên tự sát đi thì hay hơn.”
“Hừ, để ta xem ngươi có thể chịu được mấy cước của ta.”
Nữ nhân mặc vét trắng đã hoàn toàn bị chọc giận, hai chân bỗng hóa thành tiên ảnh đá về phía Hạ Thiên.
Hai tay Hạ Thiên đút túi, giống như đi dạo, trốn tránh một cách có trật tự, không bị thối ảnh dính vào.
“Ta xem ngươi có thể chống được bao lâu.”
Nữ nhân mặc vét trắng hừ lạnh, một lần nữa tăng tốc, thối ảnh đã nhanh đến mức không nhìn thấy, chỉ còn lại tiếng xé gió lốp ba lốp bốp chấn màng nhĩ người ta phải đau nhức.
Xoẹt.
Một tia chớp màu trắng sinh ra, nặng nề giáng xuống boong thuyền.
“Còn có thể điều khiển tia chớp?”
Gương mặt Hứa Kiều Na hiện lên sự ngưng trọng: “Xem ra nghiên cứu trên đảo Cuồng Hoan đã tiến vào lĩnh vực siêu nhiên.”
“Hình như ngươi hiểu rất rõ những người này.” Tô Bối Bối bất thiện nhìn Hứa Kiều Na: “Ngươi không phải muốn lợi dụng Hạ Thiên thay ngươi diệt trừ địch nhân này sao?”
“Nói đùa! Ngươi cảm thấy ta có thể lợi dụng được Hạ Thiên à?” Hứa Kiều Na cười khổ, giải thích: “Ta cùng lắm chỉ mượn gió đông của Hạ Thiên kiếm chút tiện nghi cho mình mà thôi.”
Tô Bối Bối hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất ngươi đừng có giở trò. Mặc dù không đả thương được Hạ Thiên nhưng lại khiến người ta buồn nôn.”
“Vậy còn ngươi, không phải ngươi cũng có rất nhiều động tác nhỏ sao?” Hứa Kiều Na không phải không biết gì về Tô Bối Bối, ngược lại còn biết được không ít.
Tô Bối Bối thản nhiên đáp: “Ta và ngươi không cùng một loại người, đừng đánh đồng chúng ta với nhau.”
“Ta hiểu rồi.” Hứa Kiều Na hiểu được sự khác nhau trong đó: “Nếu là như vậy, vậy thì bớt xâm phạm lẫn nhau. Ta chỉ cần Hạ Thiên giúp một chút mà thôi, ngươi không cần quá để ý. Ta không hề có ý gì với Hạ Thiên.”
“Ngươi mà hiểu được?” Tô Bối Bối nghe xong, lập tức trợn mắt: “Ngươi trung thực một chút đi, đừng có rót vào đầu mình những thứ loạn thất bát tao đó.”
Nữ nhân mặc vét trắng bên cạnh dần cảm thấy mệt mỏi, cảm nhận được có chút không ổn.
Hạ Thiên cũng cảm thấy không đủ thú vị, liền nói với đối phương: “Ngươi còn chiêu thức gì nữa không? Chút bản lãnh này thì chẳng thú vị gì hết.”
“Ngươi khoan đắc ý đã.” Nữ nhân mặc vét trắng rốt cuộc cũng biết được vì sao trước khi đi, người kia muốn nàng tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ, vẫn là do nàng ta quá khinh địch, cục diện trước mặt không thể thu lại được.
Hạ Thiên ung dung nói: “Bây giờ ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện chạy trốn, bởi vì ngươi trốn không thoát đâu.”
“Ai muốn chạy trốn?” Nữ nhân mặc vét trắng bị nhìn thấu tâm tư, thẹn quá hóa giận: “Ta còn muốn lấy đầu ngươi mang về cho Bá tước đại nhân xem.”
“Nào, đầu của chúng ta ở đây đây.” Hạ Thiên mỉm cười chỉ vào đầu của mình: “Tuy ngươi còn kém xa lắm, nhưng cố gắng một chút có lẽ có thể với tới. Có tuyệt chiêu gì thì nhanh dùng ra đi.”
“Vậy để ta cho ngươi mở mắt một chút.” Nữ nhân mặc vét trắng bỗng nhảy lên cột buồm, đứng ngạo nghễ trên đỉnh. Trên bầu trời đang có mây nhưng lại xuất hiện một mặt trăng màu trắng.
“Nguyệt bạch phong thanh, túc sát vô ngân.”
Ánh trăng màu trắng bỗng dưng bùng lên, chiếu phạm vi mấy chục mét thành màu trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận