Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1865. Cuộc điện thoại kì lạ

Đó là điện thoại của Hứa Như.
Hứa Như cầm điện thoại di động lên nhận điện thoại: “Xin chào, ta là Hứa Như, ai vậy?”
“Hứa tiểu thư, nghe nói ngươi muốn kết hôn. Ta nghĩ ta nên chúc mừng ngươi một chút.” Ở đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói có phần máy móc.
Hạ Thiên chớp chớp mắt, hắn lập tức lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Bé Ngoan.
Tô Bối Bối định mở miệng nói chuyện nhưng đột nhiên bị Hạ Thiên che miệng lại, sau đó Hạ Thiên nới lỏng ra, mà bây giờ Tô Bối Bối đã hiểu được ý của Hạ Thiên, nàng không nói gì nữa.
“Xin hỏi, ngươi là ai?” Hứa Như nhịn không được hỏi.
“Hứa tiểu thư, đừng hỏi ta là ai, ta chỉ muốn hỏi ngươi, có phải buổi sáng hôm nay ngươi đã gọi điện cho chồng chưa cưới của mình không?” Giọng nói máy móc hỏi ngược lại: “Nếu như ngươi đã gọi điện thoại, có lẽ ngươi đã biết hắn vừa xảy ra một tai nạn nhỏ, ừm, bây giờ, có thể ngươi đang ở bệnh viện nhỉ?”
“Ngươi có ý gì?” Trong giọng nói của Hứa Như ẩn chứa chút tức giận.
“À, Hứa tiểu thư, thật ra hôm qua con gái của ngươi còn suýt bị bắt cóc nữa đúng không?” Giọng nói máy móc kia lại hỏi.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi muốn làm cái gì?” Hứa Như bất giác có chút căng thẳng.
“Hứa tiểu thư, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, thật ra, những chuyện kia không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.” Giọng nói máy móc đó không chút hoang mang nói: “Chuyện xảy ra với con gái ngươi ngày hôm qua và chuyện xảy ra hôm nay với chồng chưa cưới của ngươi, đó đều là một lời cảnh cáo cho ngươi mà thôi. Ta không chắc liệu chồng chưa cưới của ngươi còn sống hay không, nhưng ta có thể chắc chắn một điều.”
“Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?” Giọng nói của Hứa Như bắt đầu run lên.
“Điều ta có thể chắc chắn là nếu như ngươi không làm những gì ta nói, như vậy, lần tiếp theo, con gái ngươi sẽ là người xảy ra tai nạn, hơn nữa ta có thể đảm bảo rằng con gái của ngươi nhất định sẽ không sống nổi.”
“Ngươi, ngươi muốn ta làm gì?” Sắc mắt Hứa Như tái nhợt đứng lên, nàng vô thức nhìn mọi người hai bên, nhưng lại phát hiện hình như không có ai để ý đến phản ứng của nàng.
“Thật ra, yêu cầu của ta rất đơn giản. Ta cần ngươi vẽ một bức tranh, một bức sẽ lấy ra bán đấu giá công khai, giống như những bức tranh cơ thể người mà ngươi đã vẽ trước đây.” Giọng nói máy móc trực tiếp đưa ra yêu cầu: “Sự khác biệt duy nhất là, lần này người ngươi vẽ sẽ không xuất hiện ở trước mặt ngươi. Ta sẽ nói cho ngươi biết một cái tên, mà ngươi chắc chắn sẽ biết nàng, cũng chắc chắc biết dung mạo của nàng trông như thế nào. Còn về dáng người cụ thể ra sao, vậy thì ngươi cần phải tự tưởng tượng rồi.”
Hứa Như đang muốn nói gì đó thì đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói nhỏ: “Đồng ý với tên ngu ngốc kia đi.”
Giọng nói đó làm cho Hứa Như giật nảy cả mình, bởi vì nàng đã nghe ra đó là giọng nói của Hạ Thiên, nàng vội vàng quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên, sau đó lại nghe thấy Hạ Thiên nói: “Đừng nhìn, chính là ta đang nói chuyện với ngươi, tên ngốc kia không nghe thấy được lời trước đó của ta đâu. Ngươi cứ việc đồng ý là được, sau đó để tên ngốc đó sẽ nói tên cho ngươi biết.”
Mặc dù trong lòng Hứa Như có chút sửng sốt nhưng nàng rất nhanh đã hiểu được.
“Ngươi, ngươi muốn ta vẽ ai?” Hứa Như run rẩy hỏi.
“Hứa tiểu thư, ngươi đây là đã đồng ý rồi sao?” Giọng nói máy móc có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Ta có thể không đồng ý sao? Các ngươi còn dùng con gái ta để uy hiếp ta, ta có thể không đồng ý sao? Nhưng ta nói cho ngươi biết, ta chỉ vẽ một lần, chỉ một lần thôi, các ngươi mau nói cho ta biết là ai, ta sẽ lập tức vẽ cho các ngươi, sau đó các ngươi đừng làm phiền ta nữa!” Hứa Như trực tiếp hét lên với vẻ rất tức giận.
Sắc mặt của Tô Tiểu Xán và Tô Tuấn Phong đang ngồi ở phía trước đều xuất hiện biểu cảm kỳ quái, dường như bọn hắn muốn nói chuyện nhưng lại không phát ra tiếng.
“Tốt lắm, Hứa tiểu thư, xem ra ngươi cũng hiểu rất rõ tình trạng hiện tại của mình, vậy thì, ta sẽ chờ bức tranh ngươi vẽ.” Trong thanh máy móc hình như có chút phấn khích: “Bây giờ, hãy nhớ kỹ, nữ nhân mà ngươi phải vẽ, tên là Triệu Vũ Cơ, không sai, chính là vị ca sĩ nổi tiếng Triệu Vũ Cơ kia.”
“Cái gì? Là nàng ấy?” Sắc mặt của Hứa Như đại biến: “Nếu ta vẽ nàng ấy, nàng ấy chắc chắn sẽ không buông tha cho ta.”
“Nếu như ngươi không vẽ, ta sẽ không bỏ qua cho con gái của ngươi, chính ngươi tự mình cân nhắc đi!” âm thanh máy móc kia hừ một tiếng: “Ta muốn nhìn thấy bức tranh trước mười hai giờ đêm nay!”
Không cho Hứa Như có cơ hội nói chuyện, bên kia trực tiếp cúp điện thoại.
“A Như, có chuyện gì vậy? Ai vừa mới gọi điện cho ngươi vậy?” Hiện tại, giọng nói của Tô Tiểu Xán vang lên.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế? Rõ ràng là ta đang nói chuyện, tại sao lại không có âm thanh?” Giọng nói của Tô Tuấn Phong cũng truyền đến.
“Bởi vì ta đã làm cho các ngươi đều không thể nói chuyện được, tránh cho các ngươi làm hỏng việc lớn của ta.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Tô Tiểu Xán, vợ của ngươi vừa mới bị uy hiếp, bọn hắn còn nghĩ là ngươi còn đang ở bệnh viện đấy.”
“Chuyện kia, A Như, có thật không? Ai đã uy hiếp ngươi?” Tô Tiểu Xán vội vàng hỏi.
“Anh cả, tất nhiên là thật rồi. Vừa nghe thấy là biết giọng của người đó chính là được dùng máy móc tạo ra. Cho nên ta mới không biết đó là ai. Bọn hắn đã dùng con gái của chị dâu để đe dọa nàng, muốn nàng vẽ một bức tranh.” Tô Bối Bối nói.
“Chuyện đó, Bối Bối, làm sao ngươi biết được?” Tô Tiểu Xán có chút không hiểu lắm.
“Anh cả, ngươi thật là ngốc, bởi vì ta và tên biến thái Hạ Thiên này đều có thể nghe được giọng nói trong điện thoại, theo lý thuyết thì tức là lỗ tai của chúng ta tốt hơn người khác một chút.” Tô Bối Bối giải thích một chút.
Sau đó, Tô Bối Bối quay đầu lại nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Này, ta đã nói là anh ta bị ngươi liên lụy, chuyện kia đúng là có liên quan đến ngươi rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận