Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3662: Ai cũng không qua được tiền

“Ngươi nói cái gì?”
Hạ Thiên vẫn hờ hững, tiện tay đánh đám bảo tiêu ngã xuống đất, bao gồm quản gia Chu Nhất Hòa.
“Ta nói…” Nữ nhân kia không khỏi sửng sốt: “Không, không có gì.”
“Còn dám hoàn thủ? Ta thấy ngươi chán sống rồi đấy.”
Chu Nhất Hòa cũng giận sôi lên. Mặc dù hắn ta chỉ là một quản gia, nhưng trước cửa Tể tướng cũng là quan thất phẩm. Cho dù người trên quan trường cũng phải khách sáo với hắn ta. Cho đến bây giờ, hắn ta chưa từng bị người nào đối đãi một cách thô bạo như vậy.
“Được rồi, các ngươi không phải đối thủ của hắn, đừng tự rước lấy nhục nữa.” Nữ nhân kia thở dài, nói với Chu Nhất Hòa.
“Con mẹ nó, ngươi tính là cái gì, tại sao dám rống mỏ lên với ta ở đây… A, thì ra là Khổng tiểu thử, đắc tội rồi.” Ban đầu, Chu Nhất Hòa muốn giáo huấn nữ nhân xen vào việc người khác kia một phen, nhưng sau khi nhìn kỹ mặt đối phương xong, hắn ta không khỏi sợ hãi.
Khổng tiểu thư cười nhạt: “Hạ Thiên là bạn của ta. Ngươi nể mặt ta, đừng làm khó hắn được không?”
“Nếu Khổng tiểu thư đã lên tiếng, ta tất nhiên phải nể mặt rồi.” Chu Nhất Hòa do dự vài giây, cuối cùng làm ra nhượng bộ, trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Tiểu tử, coi như số ngươi gặp may. Tuy nhiên, ngươi nên trung thực ở lại, đừng có lộn xộn. Nếu không, ngươi không có quả ngon để ăn đâu.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngu ngốc, nếu ngươi không phục, ngươi có thể đánh tiếp, không cần nể mặt bất cứ người nào.”
“Con mẹ nó, ngươi nhất định muốn chết đúng không?” Chu Nhất Hòa đưa tay sờ vào eo, chỗ đó căng phồng, hiển nhiên có cất giấu một cây súng.
“Chu quản gia, ông chủ tìm ngươi có việc, ngươi còn ở đây thất thần để làm gì.” Khổng tiểu thư thấy Chu Nhất Hòa bị chọc giận, không khỏi nói dối một câu, vội vàng kéo Hạ Thiên lại, nói khẽ: “Hạ tiên sinh, ngươi bình tĩnh lại, ta tìm ngươi có việc quan trọng.”
Gương mặt Chu Nhất Hòa hiện lên sự nghi hoặc nhưng vẫn cùng với đám bảo tiêu kia hùng hùng hổ rời đi.
“Ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì không?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
Khổng tiểu thư mỉm cười, chỉ vào mặt mình: “Hạ tiên sinh, ngươi không nhớ rõ ta sao?”
“Không nhớ.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Từ trước đến nay ta không nhớ những nữ nhân dáng dấp không xinh đẹp.”
“Được, ta đúng là không đẹp bằng Tô tiểu thư, cũng không đẹp bằng Isabella tiểu thư.” Khổng tiểu thư lắc đầu cảm thán: “Tuy nhiên, Hạ tiên sinh ngươi vẫn là thần tượng, là ánh trăng duy nhất trong lòng ta.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Cho dù dáng dấp ta đẹp trai nhưng ngươi không nên có suy nghĩ gì khác.”
“Hạ tiên sinh, ngươi nhất định đã nhận ra ta, nhưng ngươi cố tình giả bộ không biết, đúng không?” Khổng tiểu thư mỉm cười, tự giới thiệu: “Ta là Khổng Thủy Hương, mỹ nhân ngư đấy. Ngươi đã cứu ta từ Long cung, ngươi không nhớ ta à?”
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, sau đó liếc nhìn chân của Khổng Thủy Hương: “Có chút ấn tượng, nhưng diện mạo của ngươi không giống như bây giờ.”
“Ta đã phẫu thuật lại.” Khổng Thủy Hương cười nói: “Ta đã đổi lại thành chân. Đuôi cá gì đó không được thuận tiện.”
“Ta cảm thấy đuôi cá đẹp hơn, ít nhất đẹp hơn so với ngươi bây giờ.” Hạ Thiên nói.
Khổng Thủy Hương cúi đầu nhìn một chút: “Chân của ta khó coi lắm sao?”
Nàng lấy lại tinh thần, không khỏi cười lên: “Lại bị Hạ tiên sinh ngươi thay đổi chủ đề, ta còn có nhiệm vụ quan trọng cần làm nữa.”
Hạ Thiên cảm thấy hơi lạ: “Nhiệm vụ? Ngươi làm nhiệm vụ cho ai?”
“Ha ha, là nhiệm vụ của huấn luyện viên Isabella. Bây giờ ta đã là thành viên Ám Ảnh Đoàn.” Khổng Thủy Hương mỉm cười, hạ thấp giọng nói, nhưng từng chữ lại rất rõ ràng. Isabella đã nghiên cứu ra được một loại khẩu ngữ, chuyên dùng cho thành viên Ám Ảnh Đoàn.
Biểu hiện của Hạ Thiên ôn hòa hơn một chút, không khỏi hỏi: “Vợ sát thủ còn ở cái đảo rách nát đó hay không?”
“Vẫn còn.” Khổng Thủy Hương gật đầu: “Huấn luyện viên ở lại đó để chiêu mộ thành viên mới, thành lập một tiểu tổ gọi là tổ Cuồng Hoan. Ta chính là tổ trưởng.”
“Vợ sát thủ phái ngươi đến nơi này để làm gì?” Hạ Thiên hỏi.
Khổng Thủy Hương nhẹ giọng đáp: “Đương nhiên là tiếp đơn rồi. Ta nhận nhiệm vụ giết người.”
“Mấy cái thứ lộn xộn.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, trong nháy mắt không còn hứng thú nữa: “Vậy ngươi đi chấp hành nhiệm vụ của ngươi trước đi. Nếu không giải quyết được, ngươi cứ gọi ta hỗ trợ.”
Biểu hiện Khổng Thủy Hương bỗng nhiên thay đổi, nói với Hạ Thiên: “Hạ tiên sinh, bây giờ ta đang cần ngươi hỗ trợ.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Mới bắt đầu đã không được rồi, ngươi không phế vật đến mức đó chứ? Tại sao vợ sát thủ lại coi trọng ngươi như vậy?”
“Cố chủ có chút kỳ lạ, đến bây giờ còn chưa lộ ra thân phận của mình.” Khổng Thủy Hương suy nghĩ vài giây, sau đó nói: “Người muốn ta giết cũng rất kỳ quái, cũng chẳng có bất kỳ tư liệu gì, chỉ nói ra một địa điểm. Đến lúc đó, ta chỉ cần xuất hiện ở địa điểm đó, giết sạch toàn bộ người thì xem như hoàn thành nhiệm vụ.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Đây không phải kỳ quái mà là ngớ ngẩn. Mấy cái nhiệm vụ như thế mà cũng tiếp, Ám Ảnh Đoàn kém cỏi đến như vậy sao?”
“Tiền được trả rất nhiều.” Khổng Thủy Hương thu lại nụ cười, bắt đầu giải thích: “Huấn luyện viên nói, ai cũng không qua được tiền. Có thể kiếm được bao nhiêu tiền thì hay bấy nhiêu.”
Hạ Thiên lại hỏi: “Vì sao vợ sát thủ lại phái ngươi đến?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận