Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4089: Các ngươi đã cùng đường mạt lộ rồi

“Nếu quả thật như thế, ta cũng có cách.” Cung chủ Thiên Cung mở mắt, ánh mắt tràn ngập sự kiên nghị: “Không giết được hắn ta, đồng quy vu tận với hắn ta vẫn có thể làm được.”
Mặc dù Triệu Vũ Cơ không biết cung chủ Thiên Cung muốn làm gì, nhưng nàng vẫn bác bỏ suy nghĩ này: “Không được, biện pháp này của ngươi chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Cung chủ Thiên Cung thản nhiên nói: “Hy sinh một mình ta để tất cả những người trên trái đất bình an, đáng mà.” “Đây không phải vấn đề đáng giá hay không.” Triệu Vũ Cơ quả quyết nói: “Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng phải cùng nhau đối mặt mà không phải hy sinh một ai để đổi lấy bình an nhất thời. Chẳng lẽ liên minh tu tiên phái một người, chúng ta lại hy sinh một người sao?”
Cung chủ Thiên Cung hỏi ngược lại: “Vậy ngươi có cách gì tốt không?”
“Không.” Triệu Vũ Cơ dứt khoát lắc đầu: “Chỉ có thể nhìn một bước đi một bước, binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn.”
Nói đến đây, Triệu Vũ Cơ cũng bị khơi dậy hỏa khí, cắn răng nói: “Cho dù Võ La Thần Quân lợi hại, chúng ta cũng chưa chắc đã thua.”
“Không sai, các ngươi chưa chắc đã thua, nhưng các ngươi chắc chắn sẽ phải chết.”
Đúng vào lúc này, giữa không trung lại vang lên một âm thanh cực kỳ xa lạ.
Không chỉ cung chủ Thiên Cung và Triệu Vũ Cơ, ngay cả những người khác cũng sợ hãi cả kinh, cảm giác được một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm đang đến gần.
“Đừng hốt hoảng, ngưng thần đề phòng.” Triệu Vũ Cơ khẽ quát một tiếng: “Tất cả mọi người tập trung lại.”
Chúng nữ cũng không dám có chút do dự, tất cả từ trên mặt đất bay lên đài cao, tự động dựng lên một vòng phòng ngự cảnh giác nhìn xung quanh.
“Các ngươi không cần vùng vẫy, ai cũng khó thoát khỏi cái chết.”
Âm thanh kia nói tiếp: “Gom cùng một chỗ cũng tốt, bổn quân có thể tiết kiệm thời gian, một kích đưa các ngươi về thế giới cực lạc.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy giữa không trung vỡ ra một khe hở, tiếp theo một bóng người mặc áo trắng từ bên trong chậm rãi bước ra.
“Bổn quân đã đến, các ngươi còn không quỳ đón?”
Thân hình nam nhân áo trắng thẳng tắp như cây, diện mạo cũng tính là tuấn lãng, chỉ là gương mặt tràn ngập lãnh khốc, mang theo ngạo khí không ai bì nổi: ‘Nếu thái độ các ngươi thành kính một chút, bổn quân sẽ tha cho các ngươi một mạng.”
“Ngươi chính là bản tôn của Võ La Thần Quân?”
Tô Bối Bối lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân áo trắng: “Nhìn cũng không có gì lớn… Hả?”
“Im ngay.”
Nam nhân áo trắng nhẹ nhàng khoát tay, cách không bắt được Tô Bối Bối: “Bổn quân cho phép ngươi nói chuyện sao?”
“Bối Bối.”
“Bối Bối tỷ.”
“Tô tiểu thư.”
Chúng nữ giật mình, không khỏi kinh hô, lập tức xông qua giải cứu Tô Bối Bối.
“Tất cả các ngươi không được động đậy.”
Triệu Vũ Cơ lập tức quát lớn, bản thân rút kiếm chém ra một luồng kiếm khí.
“Điêu trùng tiểu kỹ, không đáng mỉm cười một cái.”
Nam nhân áo trắng hừ nhẹ một tiếng, tùy ý gảy ngón tay, hóa giải kiếm khí Triệu Vũ Cơ chém ra.
Bành.
Mặc dù cổ họng Tô Bối Bối bị bóp chặt nhưng nàng cũng không khuất phục, nhấc chân đạp trúng cổ nam nhân áo trắng.
Đáng tiếc cũng không mang đến tác dụng gì.
Ngược lại chân của nàng có chút đau nhức.
“Buông nàng ra.” Triệu Vũ Cơ lách mình đến, một kiếm đâm thẳng tim nam nhân áo trắng.
Nam nhân áo trắng tiện tay ném Tô Bối Bối sang một bên, nhấc chưởng chụp về phía Triệu Vũ Cơ: “Để ta cho ngươi nếm thử Thần La Cương Thủ chân chính.”
Hắn ta lật tay làm chưởng, che khuất bầu trời, phủ kín Triệu Vũ Cơ khiến cho nàng không có chỗ trốn.
"Lui! Lui! Lui!"
Cung chủ Thiên Cung hô to với Triệu Vũ Cơ: “Đừng liều mạng với hắn ta.”
“Nhật Nguyệt kiếm pháp, Nhất Diệp Chướng Thiên.”
Triệu Vũ Cơ cũng không lập tức tránh đi, đánh ra một thức kiếm pháp.
Kiếm pháp này là kiếm pháp nàng học được từ Dạ Ngọc Mị, cũng là kiếm pháp có truyền thừa lâu nhất của Nhật Nguyệt tiên môn, ngắn gọn thanh thoát, không sắc bén nhưng kiếm ý lẫm liệt, khí thế đoạt người.
Kiếm khí cuồn cuộn, thẳng đến chưởng lực che trời.
Mặc dù nhìn giống không thể chèo chống được bao lâu nhưng cũng được xem là khó có được.
“Thần la cương thủ, vạn tượng trục không.”
Nam nhân áo trắng hừ nhẹ một tiếng, đưa tay đánh ra một chưởng.
Lần này hắn ta dùng kiếp lực, uy năng không gì sánh kịp.
Chưa đến nửa giây ngắn ngủi, toàn bộ bí cảnh Thiên Cung đã ầm ầm sụp đổ, Cực Tiên mộ cũng bị luồng sức mạnh này áp bách, giống như có thể băng diệt bất cứ lúc nào.
“Chúng ta cùng nhau tiến lên, giết hắn.” Ninh Nhụy Nhụy có chút không nhịn được, Lưu Vân Thiết Nhận trong tay bắn ra ngoài, người cũng hóa thành tàn ảnh, cướp đến bên cạnh nam nhân mặc áo trắng, một cước đạp đến.
Những người khác cũng hưởng ứng theo, từ những góc độ khác nhau đồng thời công kích nam nhân áo trắng.
“Thần la cương thủ, vô ngã thiên xích.”
Nam nhân áo trắng nhàn nhã giống như đi bộ, chậm rãi bước lên đài cao.
Mỗi một bước đều có một lực đạo cực kỳ hung mãnh đánh bay người tấn công hắn ta ra ngoài.
“Đừng để hắn ta lên đó.” Triệu Vũ Cơ nhìn thấy, lập tức đoán được Võ La Thần Quân muốn làm gì, đoản kiếm trong tay một lần nữa chém tới.
Tô Bối Bối kêu lên: “Dùng lá bùa truyền tống hắn ta đi.”
Những người khác nghe xong, ngầm hiểu, những người vẫn còn truyền tống phù trong tay lập tức lấy lá bùa ra, niệm quyết, sau đó dùng linh khí ném lá bùa về phía nam nhân mặc áo trắng.
Mấy đạo không gian truyền tống xuất hiện chung quanh nam nhân mặc áo trắng, gần như phong kín đường đi của hắn ta.
“Hừ, đúng là thủ đoạn của mấy đứa trẻ con.” Ánh mắt nam nhân áo trắng lộ ra vẻ khinh thường, nhẹ nhàng khoát tay đánh nát mấy đạo truyền tống, lại bắn ra kim quang định trụ chúng nữ ngay tại chỗ: “Thần La Cương Thủ của ta chính là thần thông dùng để chế tạo kẽ nứt không gian, các ngươi đã cùng đường mạt lộ rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận