Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2055. Dụ hoặc

“Cung điện này cũng quá to rồi đó?” Ninh Nhụy Nhụy đứng phía dưới một cây cột trụ, ngẩng đầu nhìn chóp đỉnh: “Cái cây cột ấy ít nhất cao mười mấy hai mươi mét, người nào lại có thể ở dưới đáy biển mà xây cung điện hùng vĩ cao lớn như vậy.”
“Tiểu muội chân dài, một tòa cung điện nát thôi mà, có cái gì ngạc nhiên như thế.” Sắc mặt của Hạ Thiên tỏ vẻ xem thường: “Nếu như cô muốn, ta có thể xây một cung điện càng đẹp, càng có khí phái hơn cho cô.”
Ninh Nhụy Nhụy có chút ngoài ý muốn nhìn Hạ Thiên: “A, đồ lưu manh, nghĩ không ra thế mà ngươi có thể nói ra câu tán gái như thế?”
“Tán gái?” Hạ Thiên không hiểu: “Cô đã là bạn gái của ta, về sau chắc chắn là vợ của ta, không cần tán nữa.”
Ninh Nhụy Nhụy xác định là bản thân nghĩ quá nhiều, quả nhiên tên lưu manh này tuyệt đối không hiểu phong tình.
“Người tu tiên bảo ta xuống đâu?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn đại điện trống rỗng: “Sao lại không có một người nào.”
Bỗng nhiên Hạ Thiên nâng khuôn mặt của Ninh Nhụy Nhụy, lật qua lật lại nhìn hơn nửa ngày.
“Ngươi làm gì vậy?” Ninh Nhụy Nhụy bị nhìn có chút rối loạn, đẩy Hạ Thiên ra.
“Nhìn cô.” Hạ Thiên nghiêm túc đáp.
Ninh Nhụy Nhụy không biết nói gì: “Ta hỏi ngươi vì sao đột nhiên nhìn ta như vậy!”
“Nhìn con mắt của cô thật sự có vấn đề hay không?” Hạ Thiên tiện tay chỉ một chỗ: “Nơi đó có mấy người đang ngồi, cô thế mà chưa nhìn thấy sao?”
Ninh Nhụy Nhụy ngẩn người, nhìn sang nơi Hạ Thiên chỉ, phát hiện thật sự có mấy bóng người như ẩn như hiện.
Chỉ là nói những bóng người kia là người, giống như có chút miễn cưỡng, bởi vì nơi đó vẻn vẹn có bốn áo bào màu đen, nhưng xếp thành hình người.
Chờ đã, hình như có chút không đúng.
Ninh Nhụy Nhụy vừa muốn mở miệng nói hai câu với Hạ Thiên, trong đột nhiên một áo bào màu đen bắt đầu tự mình chuyển động, hoặc có lẽ là bay lên.
“Thứ kia, thứ kia có thể là người sao?”
Ninh Nhụy Nhụy bên trong áo bào màu đen ấy chỉ là có khói đen hình người, ngay cả ngũ quan tay chân cũng chỉ có bộ dáng hơi miễn cưỡng, rất khó mà liên hệ với cái từ “Người” này.
“Hoan nghênh hai vị đạo hữu, ta đã cung kính chờ đợi rất lâu.” Áo bào màu đen thùng thình bay tới trước mặt Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, giọng nói chính là do khói đen hình người trong áo bào màu đen thốt lên.
Ninh Nhụy Nhụy cau đôi mày thanh tú lại: “Cuối cùng ngươi là người hay quỷ?”
“Không phải người cũng không phải quỷ, chính là một loại thuật nhỏ trong Hóa Hình Thuật mà thôi.” Người áo đen lạnh nhạt nói: “Bên trong cung điện này có cơ quan quan trọng, vì lý do an toàn, không thể làm gì khác hơn là dùng biện pháp đần độn như thế.”
“Ngươi mới vừa nói đợi chúng ta đã lâu?” Ninh Nhụy Nhụy dấy lên lòng nghi ngờ: “Ngươi đã sớm biết chúng ta muốn tới đây, hay nói đây vốn là kế hoạch của ngươi?”
“Thiết kế dẫn dụ vào cuộc chính là Diệt Thần, mà ta chỉ là thu Diệt Thần vào dưới trướng.” Người áo đen đáp: “Ta không có ác ý với hai vị, chỉ muốn mời hai vị hỗ trợ, nhất là vị Hạ Thiên tiên sinh này, sau đó nhất định có hậu tạ.”
Hạ Thiên trực tiếp từ chối một tiếng: “Không có hứng thú.”
“Hạ tiên sinh, ngươi đừng vội từ chối.” Người áo đen cười vang lên: “Ta bảo đảm sau này vật tạ ơn là thứ ngươi thích nhất.”
“Ngươi không có khả năng có ta thứ thích nhất.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Cho dù ngươi thật sự có, tự ta cầm là được rồi, không cần ngươi cho.”
Người áo đen không tức giận: “Hạ tiên sinh, không phải tất cả mọi thứ đều có thể cướp được.”
“Ngược lại thật ra ta rất tò mò, ngươi muốn hậu tạ cho ta thứ gì?” Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy nhịn không được hỏi một câu.
“Tất nhiên là thứ Ninh tiểu thư muốn nhất...” Người áo đen vừa cười vừa nói: “Ta có thể để ông nội của ngươi trường sinh bất lão, từ đây vô bệnh vô tai.”
“Ngươi nói cái gì?” Ninh Nhụy Nhụy cho là mình nghe lầm, lúc trước nàng từng cầu Hạ Thiên làm như thế, chỉ là bị hắn từ chối.
“Ta cũng là người tu tiên, mà còn là người đã tu hành mấy ngàn năm so các ngươi.” Người áo đen nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Cho một người phàm phu tục tử thêm một hai trăm năm tuổi thọ, thật sự là quá đơn giản.”
Hạ Thiên nghe nói như thế, nhịn không được bĩu môi nói: “Tiểu muội chân dài, cô đừng nghe tên kém thông minh ấy nói, rõ ràng hắn đang nói hươu nói vượn.”
“Ninh tiểu thư, xem ra Hạ tiên sinh không quan tâm tới ngươi một chút nào.” Người áo đen có điệu cười trầm thấp: “Chẳng những từ chối tăng tuổi thọ cho ông nội ngươi, cũng không muốn để người khác làm như thế.”
Điểm đấy đúng là chỗ Ninh Nhụy Nhụy có khúc mắc, chỉ cần là người, không có người nào không muốn người thân của mình trường sinh bất lão, vô bệnh vô tai.
“Tên đần nhà ngươi muốn ăn đòn à.” Hạ Thiên nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Ninh Nhụy Nhụy, khá là khó chịu: “Ta quyết định đánh ngươi một trận trước.”
“Hạ Thiên, ngươi chờ một chút.” Ninh Nhụy Nhụy gọi Hạ Thiên lại.
Hạ Thiên nhìn về phía Ninh Nhụy Nhụy: “Chẳng lẽ cô tin lời của tên ngu ngốc này nói ư?”
“Dĩ nhiên là không phải.” Ninh Nhụy Nhụy cười lắc đầu: “Sống chết có số, giàu có nhờ trời. Ta đã sớm đã thấy rõ. Lại nói, mặc dù bình thường ngươi nhìn có chút không đáng tin cậy, nhưng chưa bao giờ nói đùa về vấn đề quan trọng, xưa nay chưa từng lừa gạt nữ nhân của mình.”
Người áo đen cười: “Xem ra hai vị không có ý định hỗ trợ.”
“Không phải không giúp, mà là phương thức nhờ người giúp của ngươi thực sự có vấn đề.” Ninh Nhụy Nhụy nói.
“Vậy các ngươi hai người không thể dùng.”
Bỗng nhiên khói đen nồng nặc từ trong áo bào màu đen phun ra ngoài, lập tức tràn đầy cả đại điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận