Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2303. Thiên Tướng, Thiên Vương

Trong màn đêm, một chiếc máy bay tư nhân từ sân bay từ từ bay lên, hòa vào trong màn đêm mịt mờ.
Lúc này, sắc mặt của Ứng Văn Sơn tái nhợt nằm trên giường đặc chế, trên người còn quấn lấy vài sợi xích.
Hai tên vệ sĩ áo đen thì lại ngồi bên cạnh giường, nhìn không chớp mắt vào Ứng Văn Sơn, dường như đề phòng bất kì lúc nào hắn cũng có thể biến thành bươm bướm và bay mất.
"Nhìn đủ chưa?" Ứng Văn Sơn từ từ mở mắt ra, hơi bất mãn nói: "Có thể thả ta ra chưa."
Một vệ sĩ trong đó lắc đầu, giọng điệu cẩn thận nói: "Thiếu gia, nhất định phải đến nơi mới có thể thả ngươi ra, đây là dặn dò của đại tiểu thư."
"Ta không nói chuyện với ngươi." Ứng Văn Sơn khinh thường trợn mắt trừng một cái, "Con nhỏ đó cứ thích ra vẻ, quả thực là cực kì buồn nôn, đừng có nhắc nàng ta ở trước mặt ta."
"Thiếu gia, đây cũng là vì sự an toàn của ngươi." Một người vệ sĩ khác sờ môi, nghe nói như thế liền mở miệng khuyên nhủ: "Như vậy đi, một tiếng sau bọn ta sẽ thả ngươi ra, như thế nào?"
Ứng Văn Sơn há mồm liền mắng: "Mẹ nó, thả cái rắm! Nếu không thả ta ra, chờ lát nữa ta sẽ giết hai người các ngươi."
Hai vệ sĩ đều cạn lời trước tính khí táo bạo của thiếu gia, chỉ có thể giả vờ như hắn không hề tồn tại, không thèm đếm xỉa đến mọi yêu cầu của hắn.
"Tần Khí Tật, mẹ nó, ngươi còn đang chờ cái gì." Ứng Văn Sơn bỗng nhiên rống lên, "Lại câu giờ nữa, thì lát nữa ông đây sẽ đánh ngươi."
Hai tên vệ sĩ kia đầu tiên là cả kinh trong lòng, sau đó lại cảm thấy khó hiểu, đây chính là máy bay đang bay trên trời, không thể nào bất thình lình xuất hiện những người khác.
"Ta nói Ứng Văn đại thiếu gia, ngươi hà tất gì phải nóng vội như thế chứ, chẳng lẽ không thể chờ máy bay hạ cánh rồi nói sao?"
Trên thực tế, xác thực đã có thêm một người, hơn nữa là một người thanh niên trẻ tuổi có tướng tá khá là cường tráng, mặc một bộ quần áo da màu đen bó sát người, sắc mặt ngạo nghễ, giọng điệu lười biếng.
Hắn vừa mới xuất hiện liền duỗi tay đè chặt đầu của hai vệ sĩ, bỗng nhiên dùng lực, đập đầu của hai tên vệ sĩ vào nhau để bọn hắn ngất đi, sau đó mở cởi thừng trên người Ứng Văn Sơn ra.
"Nói nhảm gì đấy, sao ngươi tới muộn vậy?" Ứng Văn Sơn không chút cảm kích nào, mà trái lại giọng điệu còn bực bội hơn, "Chậm thêm chút nữa, mẹ nó, ta thật sẽ bị đưa về nhà tạ tội ông già." Sau đó lại quát hỏi: "Thuốc đâu?"
"Vẫn cứ sốt ruột như mọi khi, thuốc ở đây, đừng có uống hết trong một lần, tốt nhất là chia ba ra..." Người đàn ông áo da cười ha ha, từ trong túi lấy một chiếc lọ nhỏ to bằng ngón cái ra, ném nó cho Ứng Văn Sơn.
Ứng Văn Sơn trực tiếp mở nắp bình, sau đó uống một hơi cạn sạch: "Chia cái rắm."
"Ngươi thực sự phung phí của trời, đây chính là thần dược, trên tay ta cũng chỉ có một lọ." Người đàn ông áo da lộ vẻ đau xót, "Nếu không phải ngươi... Thôi, uống cũng đã uống, chẳng muốn so đo với ngươi. Nói chung trước hết để máy bay trở về kinh đô rồi nói sau."
"Chuyện này không cần ngươi phải nhắc, cơ trưởng là người của ta." Ứng Văn Sơn dùng một cái tư thế cực kỳ cổ quái, ngồi xếp bằng trên giường, chưa tới mấy phút, bỗng nhiên ngoác miệng ra, phun ra vài sợi trọc khí, khôi phục lại tinh thần và sức lực, "Tiên sư nó, ả đàn bà thối đó vậy mà thật muốn phế ta, nếu không phải ta đã chuẩn bị từ trước, thì chắc là nàng đã đạt được ý đồ rồi."
Người đàn ông áo da khẽ cười nói: "Nàng chính là tỷ tỷ của ngươi, hiện nay cũng là người phát ngôn duy nhất của


Thiên Cung


ở quốc nội, tốt nhất là ngươi đừng đi chọc tức nàng."
"Hừ, chỉ là phó môn chủ của một trong tứ môn mà thôi, vậy mà lại coi trời bằng vung." Ứng Văn Sơn nhớ tới đủ loại lời nói của Ứng Hiểu Nguyệt, trong lòng vẫn cứ tức giận bất bình: "Bắt bẻ từng lỗi nhỏ của ta, rồi đẩy ta vào chỗ chết, ta không có loại tỷ tỷ này, nàng cũng không xứng làm phó môn chủ của


Nam Thiên Môn


."
Người đàn ông áo da lắc đầu, khá là trịnh trọng nói: "Ngươi đã trách lầm nàng, lỗi mà ngươi phạm vào không phải là lỗi nhỏ, mà là trêu chọc một tên sát tinh không nên trêu chọc."
"Sát tinh? Các ngươi đề cao tiểu tử kia quá rồi đó." Ứng Văn Sơn rất là phản bác, "Hạ Thiên cùng lắm cũng chỉ cỡ trình độ thượng tướng Thiên Tướng của


Thiên Cung


, nếu mà không dùng thủ đoạn hèn hạ, thì ta đã bắt lấy hắn mà không có vấn đề gì."
"Ứng đại thiếu gia, ngươi quá đề cao ngươi rồi." Người đàn ông áo da cũng không nể mặt Ứng Văn Sơn tí nào, trực tiếp vạch trần nói: "Bây giờ ngươi ngay cả trình độ Thiên Tướng đều không có, vậy mà còn dám mạnh miệng như vậy. Ta không ngại nói cho ngươi biết, Đa Minh Quang cấp bậc Thiên Vương, vừa đối mặt với Hạ Thiên đã bị hắn đạp cho hôn mê, ngươi lại tính là thứ gì."
"Đa Minh Quang từng giao thủ với Hạ Thiên rồi ư? Còn thua nữa sao? Ta không tin!" Trên mặt Ứng Văn Sơn lộ ra vẻ ngoài ý muốn, chần chờ hai giây nhưng vẫn lắc đầu nói: "Đa đại sư chính là trời sinh thần lực, chinh chiến vô số lần vì Thiên Cung chúng ta, đến nay chưa từng nếm mùi thất bại, làm sao lại thua Hạ Thiên."
"Ta tận mắt chứng kiến chuyện này." Người đàn ông áo da lạnh giọng nói: "Tên Hạ Thiên kia quả thực không phải là hạng xoàng, thực lực chẳng những sâu không lường được, mà những người phụ nữ bên cạnh hắn đều là cao thủ. Cho dù là Y Tiểu m, hay là Ninh Nhụy Nhụy, Triệu Thanh Thanh, đều khó đối phó."
"Tên Hạ Thiên này rốt cuộc là ai?" Ứng Văn Sơn trong nháy mắt nhớ tới A Cửu, mặc dù hắn cũng chưa có giao thủ với A Cửu, nhưng mà cũng cảm nhận rõ thực lực của nàng tuyệt đối không yếu.
"Hai mươi năm gần đây, chúng ta vẫn luôn phát triển ở nước ngoài, vốn là biết rất ít về thông tin trong nước." Trong ánh mắt của người đàn ông áo da lộ ra vẻ kiêng dè nồng đậm: "Mà đối với tên Hạ Thiên này, thậm chí còn biết ít hơn. Tài liệu bên ngoài đã sớm bị xóa sạch sành sanh, chúng ta cũng từng thu mua tài liệu về Hạ Thiên ở dark web với giá cao, nhưng mà những kẻ có thủ đoạn thông thiên ở mạng lưới ngầm, nghe được cái tên Hạ Thiên liền sợ đến mức không dám ló đầu ra."
"Hắn lợi hại đến vậy thật à?" Mặc dù trong lòng Ứng Văn Sơn vẫn còn hơi khó tin, nhưng chuyện này cũng khơi dậy chiến ý của hắn, "Tốt nhất là sự thật, vậy thì cũng không uổng công ta về nước một chuyến, đến lúc đó nói không chừng còn có thu hoạch ngoài ý muốn."
Người đàn ông áo da biết Ứng Văn Sơn là đức tính gì, trực tiếp nhắc nhở: "Nhớ kỹ mục đích mà ngươi về nước, đây cũng là nguyên nhân mà sở dĩ bọn ta giúp ngươi. Nếu như kế hoạch xảy ra sai sót, bọn ta cũng sẽ bị ngươi liên lụy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận