Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2858: Đồ dưới đáy giếng (02)

“Không sao, ta có băng hỏa linh thể, nước này rất thích hợp đối với ta, thậm chí còn có chút dễ chịu.” Liễu Mộng đáp lại một câu, không kiên nhẫn nói: “Còn nữa, rốt cuộc ngươi có đánh hay không? Không đánh, ngươi lăn sang chỗ khác, ta còn phải đi tìm ba người kia.”
“Nói dễ chịu thì khó nghe vào. Nếu là như vậy, ngươi hãy nhận mệnh đi.” Lão giả râu đỏ bỗng dưng vung tay, một quỷ trảo đẩy lên từng tầng gợn sóng, giống như cự thạch nặng ngàn vạn cân đánh về phía Liễu Mộng.
Liễu Mộng di chuyển một cách rất tự nhiên trong nước, nhưng nàng cũng không né tránh, ngược lại còn đón đỡ gợn sóng vọt đến, đầu ngón tay vạch một cái đã phá vỡ gợn sóng.
Lão giả râu đỏ nhìn thấy, không khỏi sợ hãi, quỷ trảo đập xuống liên tục, tiếp tục nhấc lên gợn sóng cuốn về phía Liễu Mộng, đồng thời ông ta lấy ra mấy chục viên mặc hoàn, nhuộm nước chung quanh thành một màu đen, biến thành mấy cái bóng, dùng tốc độ khác biệt nhau chạy trốn về bốn phía.
“Chút mánh khóe đó mà cũng dùng. Xem ra, đám quỷ các ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt.” Liễu Mộng hơi thất vọng, chỉ đuổi theo một thân ảnh trong đó, những cái khác hoàn toàn không để ý đến.
Lão giả râu đỏ ngày càng kinh hãi, không nghĩ đến Liễu Mộng chỉ liếc một chút đã nhận ra chân thân ông ta, mặc kệ những phân thân khác: “Nếu đã như vậy, lão phu không thèm đếm xỉa, xem ngươi có thể chống đỡ được đến bao lâu.”
Sau khi buông xuống một câu, lão giả râu đỏ mang theo hỏa khí, gia tăng tốc độ bản thân lên cực hạn, vọt đến đáy giếng.
“Này, nếu ngươi không có trò gì chơi, tốt nhất nên để ta đánh một trận. Ta cam đoan không đánh chết ngươi đâu.” Liễu Mộng lập tức đuổi đến, thỉnh thoảng còn truyền âm cho lão giả râu đỏ: “Lát nữa để ta bắt được, ngươi nhất định phải chết.”
Lão giả râu đỏ không dám đáp lời, bởi vì ông ta đã lặn xuống độ sâu ba ngàn trượng. để tránh Liễu Mộng phát hiện được thông đạo bọn họ đào gần đó, ông ta đành phải gia tốc lướt qua khu vực này.
Lặn xuống đến năm ngàn trượng, lão giả râu đỏ đã có chút không chịu nổi. Linh khí bên trong đan điền không còn lại bao nhiêu, huống chi nước trong giếng lúc nóng lúc lạnh. Ông ta thật sự có chút không chịu nổi.
“Ngươi muốn chạy đi đâu?” Liễu Mộng hơi tăng tốc đuổi theo lão giả râu đỏ, gương mặt hiện lên vẻ kỳ quái.
Lão giả râu đỏ cố nén máu trào ra khỏi cổ họng: “Có gan thì ngươi đi theo lão phu xuống dưới đáy đi.”
“Với thực lực của ngươi, ngươi không xuống được đáy giếng đâu.” Liễu Mộng đáp lại một câu: “Ngươi xuống thêm một ngàn trượng nữa, ngươi sẽ chết.”
“Vậy thì thử một lần đi.” Lúc này, lão giả râu đỏ đã hạ quyết tâm hy sinh, bảo toàn ba người kia. Huống chi, ông ta cũng muốn xuống đáy giếng nhìn một chút. Có lời đồn ở đó vẫn còn lưu giữ thánh vật Vạn Hỏa giáo, là một quyển bí kíp Dã Hỏa lão tổ rời khỏi liên minh tu tiên đã kịp mang đi năm đó.
Người ta nói rằng, chỉ cần học được thần thông vô thượng bên trong bí kíp, người đó có thể vô địch trong liên minh tu tiên. Chỉ tiếc vạn năm trước, Dã Hỏa lão tổ bị Phiếu Miểu tiên môn và một số đại năng Tu Tiên giới diệt sát, quyển bí kiếp kia cũng được giấu ở đáy giếng Ma Thú.
“Chỉ cần ta khẽ cắn môi, mạnh hơn một chút chống đỡ thêm một lát, ta có thể xuống đến đáy giếng.” Lão giả râu đỏ không ngừng ám chỉ tâm lý: “Nếu có thể lấy được thánh vật trong giáo, nhất định có thể trọng chấn Thánh giáo, đốt lên ngọn lửa ở Tiên Vân đại lục, thậm chí trở lại liên minh tu tiên cũng không phải là không có khả năng.”
Khi lặn đến chín ngàn trượng, cơ thể lão giả râu đỏ đã bị nước giếng ăn mòn không còn hình dáng. Sở dĩ còn chưa chết là vì chấp niệm chưa bị diệt, đã rời khỏi cơ thể biến thành một tàn hồn.
“Đáy giếng có thứ gì? Chơi vui lắm sao, hay là ăn rất ngon mà chấp niệm biến thành như vậy?” Liễu Mộng nổi lên hứng thú, không để ý đến lão giả râu đỏ không khác gì đã chết, xông thẳng xuống đáy giếng.
Giếng Ma Thú, chỗ sâu vạn trượng chính là tận cùng của giếng. Ở nơi đó mơ hồ tản ra một luồng ánh sáng mỏng.
“Xem ra không phải thức ăn rồi.” Liễu Mộng phát hiện không nhìn thấy vật phía sau ánh sáng, nhưng nàng vẫn có một chút cảm ứng, có thể xác định đó không phải là thức ăn.
“Không được nhúc nhích. Đó là thánh vật Thánh giáo ta.” Tàn hồn lão giả râu đỏ phát ra tiếng gầm rú sau cùng, vô cùng không cam lòng.
Đáng tiếc không có tác dụng gì cả. Liễu Mộng không thèm để ý đến ông ta, đưa tay sờ về phía ánh sáng kia.
“Thánh vật hay không phải thánh vật, lấy trước rồi nói sau.” Đây chính là suy nghĩ của Liễu Mộng, cũng không dây dưa dài dòng: “Khi nào trở về, ta đưa cho mấy người Mạn Mạn và Thanh Nhã kiểm tra.”
Nhưng khi Liễu Mộng vừa đưa tay chạm đến đồ vật phía sau tia sáng, bỗng nhiên bị nước giữ cánh tay lại.
“Không cho ta lấy?” Liễu Mộng cho rằng nước trong giếng Ma Thú đang phản kháng, hoặc đang ngăn cản nàng lấy đồ: “Ta lại càng muốn lấy, ngươi thử cản ta đi.”
Nói xong, Liễu Mộng vận linh lực chộp thẳng vào vật kia, mò được vật bên trong, hình như là một quyển sách nhỏ.
Lúc này, nước trong giếng bỗng nhiên tuôn ra, giống như bệnh nhân bị đâm vào chỗ đau, liều mạng giãy dụa.
Nước cuốn lại, vặn động, xoay tròn.
Từng chút một xông vào cơ thể Liễu Mộng, khí tức cực hàn và cực nhiệt chậm rãi ăn mòn toàn th
Bạn cần đăng nhập để bình luận