Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2059. Tránh ra

Ra khỏi mật thất, lại đến hai đình viện nhỏ, lúc này mới tới trước cửa viện, đúng là thấy được hai bóng người một lớn một nhỏ. Đó là nam nhân trung niên có khuôn mặt anh tú để râu dài bồng bềnh và người còn lại là một thiếu nữ khoảng mười ba, mười bốn tuổi.
“Thì ra là Thiếu trưởng môn đại giá quang lâm, thật là vinh hạnh cho Mộc Hàm.” Mộc Hàm nhàn nhạt chào hỏi, “Không biết, ngươi đến tìm ta có chuyện gì không?”
“Ai, gọi Thiếu trưởng môn cái gì, ta chỉ là đồ đệ của trưởng môn mà thôi.” Nam nhân râu dài vừa cười vừa nói: “Không phải nói đã nói rồi sao, ngươi và ta là bằng hữu tương giao, ngươi có thể gọi ta là Liễu Thanh Phong. Đương nhiên, nếu không chê ngươi cũng có thể gọi ta là Thanh Phong.”
Mộc Hàm cười nói:" Vậy gọi là Liễu huynh đi.”
“Cũng được.” Liễu Thanh Phong còn đang muốn nói thêm gì đó nhưng lại nhìn thoáng qua Hạ Lãnh, hắn không nhịn được nhíu mày: “Không biết người này là?”
“Hắn là nhi tử của ta.” Mộc Hàn mượn cơ hội này để cho Hạ Lãnh tiến lên hai bước: “Lãnh Hạ, tới đây, gặp qua Thiếu trưởng môn.”
Sắc mặt của Liễu Thanh Phong lộ ra vẻ kinh ngạc: “Mộc Hàn, ngươi, ngươi thành thân rồi sao?”
“Vốn dĩ hắn học ở quê nhà Đế Kinh, muốn sau này sẽ thi cử công danh. Đúng lúc thấy năm nay tông môn mở cửa tuyển linh đồng, vì vậy ta để cho hắn đến thử một chút.” Mộc Hàm cũng không có giải thích nhiều mà để Hạ Lãnh tiến lên hai bước nữa: “Hạ nhi, đến đây bái kiến Liễu Thiếu trưởng môn đi.”
“Lãnh Hạ, bái kiến Liễu Thiếu trưởng môn.” Hạ Lãnh cũng không làm chuyện gì dư thừa mà trực tiếp làm theo.
Nhiệt huyết trong mắt của Liễu Thanh Phong đã giảm hơn phân nửa, hắn thản nhiên phủi tay áo: “Ta nhìn thấy hắn không còn nhỏ, chỉ sợ hắn đã bỏ lỡ thời cơ tu tiên tốt nhất rồi.”
“Căn cốt của hắn thật sự rất tốt. Trước đây ta cũng từng chỉ điểm cho hắn một hai lần nên đã có chút cơ sở để tu chân.” Mộc Hàm biết Liễu Thanh Phong nói thế là có ý gì: “Cũng không phải là ta muốn Liễu Thiếu trưởng môn đặc biệt quan tâm hắn, ta chỉ hy vọng ngươi có thể cho hắn vào danh sách khảo hạch nhập môn.”
Liễu Thanh Phong có chút khó hiểu nói: “Mộc trưởng lão nói đùa rồi, dù gì ngươi cũng là trưởng lão, tất nhiên có tư cách tiến cử một linh đồng nhập môn.”
“Liễu Thiếu trưởng môn mới là đang nói đùa.” Mộc Hàm cười nói: “Tông môn có quy định, cần tránh hiềm nghi người thân khi tiến cử linh đồng nhập môn.”
“Đúng là Ngự Tiên tông có quy định như vậy, thực ra là vì sợ sẽ hình thành các thế lực gia tộc trong tông môn. Đáng tiếc, quy định này từ lâu đã thành thùng rỗng kêu to, không ai tuân theo.”
Tuy nhiên, người có thể làm những chuyện vi phạm quy tắc này, nhưng không thể thể hiện ngoài mặt.
“Là sơ sót của Liễu mỗ.” Liễu Thanh Phong gượng cười hai tiếng, sau đó chỉ vào thiếu nữ đang đứng bên cạnh: “Vừa khéo, có gia tộc sa sút đến chỗ ta nhờ giúp đỡ. Năm đó, Liễu mỗ từng gặp gia chủ của bọn hắn một lần, cho nên khó mà từ chối được. Nàng được gia đình kia đưa tới tham gia khảo hạch nhập môn, cũng xin nhờ Mộc trưởng lão đứng ra làm người giới thiệu.”
Mộc Hàm gật đầu: “Tất nhiên không có vấn đề gì rồi, mọi người giúp đỡ nhau thôi mà.”
“Linh nhi, tới bái kiến Mộc trưởng lão đi.” Liễu Thanh Phong quát khẽ.
Ánh mắt thiếu nữ ấy có chút rụt rè, nửa người giấu ở sau lưng Liễu Thanh Phong, nhỏ giọng nói: “Ta tên là Phong Thiên Linh, Mộc.. Mộc trưởng lão, xin chào.”
Mộc Hàm cảm thấy đứa nhỏ thật đáng yêu, cười nói: “Phong Thiên Linh, cái tên đó rất hay, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười bốn tuổi.” Thiếu nữ ấy rụt rè đáp.
Mộc Hàm đặt hai tay lên vai Hạ Lãnh: “Ngươi lớn hơn Hạ Lãnh nhà ta hai tuổi, sau này hai người có thể kết bạn, giúp đỡ lẫn nhau trong tông môn.”
Thiếu nữ ấy liếc nhìn Hạ Lãnh một cái, mím môi, không nói gì.
“Liễu mỗ cám ơn ngươi, công việc của tông môn bận rộn nên ta không tiện quấy rầy thêm nữa.” Liễu Thanh Phong chắp tay cáo từ rồi dẫn thiếu ấy đó rời đi.
Mộc Hàm khách sáo tiễn vài bước, sau đó nhìn về phía Hạ Lãnh nói: “Ngươi phải đề phòng người này, hắn cũng không phải người tốt gì đâu.”
Hạ Lãnh nói: “Hình như ta chưa từng đắc tội với hắn mà.”
“Đừng nói trong giới tu tiên, ngay cả trên Địa Cầu cũng có rất nhiều người kỳ lạ. Lý do bọn hắn ghét người khác nằm ngoài sức tưởng tượng của ngươi.” Trên Địa Cầu, Mộc Hàm đã từng là đặc công rất nhiều năm, nàng đã nhìn thấy quá nhiều âm mưu ngươi lừa ta gạt, nhưng nguy hiểm nhất vẫn là loại thù hận khó hiểu kỳ diệu như thế.
Ba ngày sau, khảo hạch nhập môn của Ngự Tiên tông bắt đầu.
Khảo hạch có ba hạng mục, hai hạng mục phía trước không có độ khó gì, thuộc về kiểm tra thiên phú và linh căn. Hạ Lãnh tất nhiên là qua ải, còn được đánh giá là “Tối thượng đẳng”. Mà thiếu nữ tên Phong Thiên Linh kia chỉ được đánh giá “Trung trung đẳng.”
Khảo hạch thứ ba chút nguy hiểm, kiểm tra khí vận. Những thứ không thể giải thích được như vậy luôn là một vấn đề về cách khảo hạch, chứ chưa nói đến việc làm thế nào để vượt qua cuộc khảo hạch.
Cách làm của Ngự Tiên tông là đưa mấy trăm hài tử bỏ vào trong rừng sâu mấy trăm dặm ở ngọn núi phía sau tông môn. Ở trong rừng có sáu mươi đoá hoả linh hoa, bọn hắn chỉ cần tìm được một đoá trong số đó, rồi an toàn đi ra khỏi khu rừng mê cung, sau đó sẽ được tính là thông qua khảo hạch.
“Con đường tu tiên dài đằng đẵng. Có vô số cảnh sắc cũng như vô số nguy hiểm. Khổ tu tất nhiên là quan trọng nhưng khí vận cũng rất cần thiết…” Liễu Thanh Phong là người phụ trách khảo nghiệm lần này, hiện giờ hắn đang phát biểu trước mấy trăm linh đồng: "Trong rừng trăm dặm, có độc trùng mãnh thú, thú dữ, có chướng khí dày đặc... Rất nguy hiểm. Tuy nhiên, dọc đường đi sẽ có nhóm sư huynh nội môn bảo vệ cho các ngươi. Chỉ cần các ngươi cầu cứu bọn hắn thì có thể giữ được tính mạng, nhưng cũng coi như là từ bỏ khảo hạch.”
Nói nhảm còn nói lớn, Hạ Lãnh sớm nghe mà đau đầu, bởi vì bên cạnh hắn có một người tên là Tiêu Tú Nhi đang lặp lại lời của Liễu Thiếu trưởng môn, còn nhấn mạnh câu nào là trọng điểm, vô cùng phiền phức.
“Được rồi, hạng mục thứ ba của cuộc khảo hạch nhập môn bắt đầu.” Liễu Thanh Phong nhẹ phất phất vẫy tay.
Rừng sâu trăm dặm từ từ mở lối vào, hàng trăm đứa trẻ đã đi vào trong.
Hạ Lãnh không vội, đợi hầu hết mọi người rời khỏi, hắn mới chậm rãi đi vào.
Chỉ có điều, không chờ hắn đi bao xa, chợt có mấy thân ảnh cao lớn hơn hắn, chặn đường đi của hắn.
“Tiểu tử, có người bảo chúng ta...” Lời còn chưa kịp nói hết, Hạ Lãnh đã phun ra hai chữ: “Tránh ra!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận