Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2581: Hai vật quan trọng nhất trong Cổ Mộ

Không thể không nói, kỹ thuật xoa bóp của Hạ Thiên đứng nhất thế giới cũng không ngoa.
Tô Bối Bối bị “trừng phạt” khá dễ chịu. Một cảm giác thoải mái và nhẹ nhõm lan tỏa khắp toàn thân từ trong ra ngoài. Tất cả những mỏi mệt và ủ rũ tản mát, hoặc ẩn tàng, hoặc tiềm phục tại mọi ngóc ngách trong cơ thể đều bị loại bỏ.
Lúc này, cho dù nàng đã cố kiềm chế, nàng vẫn phải phát ra âm thanh chính nàng cũng cảm thấy đỏ mặt và xấu hổ. Rõ ràng không phải đang làm chuyện kia, nhưng cảm giác thoải mái đó lại khiến cho nàng khó kìm lòng nổi. Cũng may Tô Bối Bối cũng không xoắn xuýt chủ đề này quá lâu, thời gian trôi qua, nàng đã chìm vào giấc ngủ.
Hạ Thiên thấy Tô Bối Bối đã ngủ, hắn nằm xuống bên cạnh nàng, nhìn chằm chằm vào gò má của nàng: “Haiz, mấy năm qua, Bối nha đầu càng lớn càng đẹp.”
Tô Bối Bối cũng không trả lời, hô hấp kéo dài, lẳng lặng ngủ say.
“Ngươi tốt nhất đừng gõ cửa. Nếu ngươi đánh thức Bối nha đầu, ngươi sẽ chết rất thảm.” Hạ Thiên bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu.
Ngoài cửa, tiếng bước chân rất nhỏ lập tức ngừng lại.
“Tại hạ là Môn chủ tân nhiệm Thánh Thủ Môn. Ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Hạ tiên sinh một chút.” Ngoài cửa vang lên một giọng nam khá trẻ, giọng điệu hơi cung kính: “Trước đó, ta đã phái thuộc hạ đến mời Hạ tiên sinh, nhưng khả năng khi truyền đạt đã xuất hiện hiểu lầm gì đó, cho nên ta đặc biệt đến đây xin lỗi.”
“Xin lỗi thì coi như xong đi, ta không có hứng thú thương lượng chuyện gì với ngươi cả.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Tóm lại, ta cho ngươi ba giây để biến thật xa. Nếu không, Thánh Thủ Môn gì đó của ngươi cứ trực tiếp đóng cửa cho xong.”
Người ngoài cửa do dự hơn nửa giây, sau đó tiếp tục khuyên: “Hạ tiên sinh, ta thật sự không có ác ý, ta thật tâm muốn nhờ ngươi giúp đỡ một chuyện. Đương nhiên, ta sẽ không để ngươi giúp không công. Ta có thể đưa ra điều kiện khiến ngươi cảm thấy hứng thú.”
“Ngươi còn một giây rưỡi.” Hạ Thiên nhếch miệng.
“Được, vậy ta nói thẳng.” Người ngoài cửa hơi dừng lại một chút: “Các người không tìm được vật gì tốt bên trong cổ mộ là bởi vì ta đã trộm hết tất cả đồ tốt ra ngoài từ mười năm trước, trong đó có lẽ sẽ có vật khiến Hạ tiên sinh và Y tiểu thư cảm thấy hứng thú.”
Người này chỉ nói đến đây là ngừng. Hắn ta khẳng định Hạ Thiên sẽ cảm thấy hứng thú, nhưng trong phòng không hề có tiếng đáp lại.
Trong lúc hắn ta đang suy nghĩ có nên gõ cửa hay không, một luồng sức mạnh thật lớn đánh tới, nhấc bay cả người hắn ta lên, bay về phía cửa sổ cuối hành lang. Bịch một tiếng, hắn ta nặng nề rơi xuống đất.
Người kia bò dậy, kinh ngạc lẩm bẩm: “Chẳng lẽ suy đoán của ta sai sao? Bọn họ tiến vào trong cổ mộ không phải là vì vật đó?”
“Trong tay ngươi tốt nhất nên có thứ mà ta và Vợ Y Y cảm thấy hứng thú. Nếu không, ngươi chết chắc rồi nhé.” Hạ Thiên không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng người này, thản nhiên nói.
“Hạ, Hạ Thiên.” Người kia mừng rỡ không thôi: “Cuối cùng thì ngươi cũng đồng ý với ta.”
Hạ Thiên không thèm để ý, chỉ hỏi một câu: “Đồ đâu?”
“Ta sẽ gọi người đưa đến.” Người kia vô cùng kích động, rút điện thoại bấm một dãy số, sau đó quát lớn: “Mau mang đồ tới cho ta.”
Không bao lâu sau, một người cưỡi xe điện chở theo một cái vali màu trắng bạc chạy đến, chậm rãi chạy về phía Hạ Thiên.
“Ngươi quay về đi.” Sau khi xe điện dừng lại, người kia lấy cái vali trắng bạc xuống, quay lại nói với Hạ Thiên: “Đây chính là toàn bộ đồ vật mà ta đã trộm được từ trong cổ mộ mười năm trước. Khi đó, ta đã lén đi theo đằng sau Thịnh Kỳ Dương, giáo sư Bàng. Bọn họ gặp nguy hiểm cũng là do ta cố ý phát động. Ta đã lợi dụng bọn họ luống cuống tay chân mà đánh cắp những thứ quan trọng nhất trong ngôi mộ…”
“Ta không có hứng thú nghe ngươi nói nhảm ở đây.” Hạ Thiên mất kiên nhẫn: “Càng không có hứng thú nghe ngươi biên tập cố sự. Ngươi mau đưa cái vali này cho ta là được rồi.”
“Được.” Người kia liếm môi, do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa cái vali cho Hạ Thiên: “Ta đọc mật mã cho ngươi.”
Hạ Thiên cũng không có phản ứng, tiện tay nhấn vào mật mã vali rồi mở ra. Bên trong có hai món đồ, mấy tờ giấy cổ không còn nguyên vẹn và một viên đá màu tím.
“Chính là hai thứ này. Mặc dù ta không biết chúng là cái gì, nhưng ta có thể khẳng định chúng là bảo vật quan trọng nhất trong mộ.” Người kia nhìn chằm chằm biểu hiện của Hạ Thiên, vội giải thích: “Ở đó còn có một con quái vật canh chừng, ta đã phải phí hết công sức mới mang hai thứ này ra được.”
Hạ Thiên nhìn viên đá màu tím, cũng không có phản ứng quá lớn. Đây chẳng qua chỉ là một khối linh thạch mà thôi. Về phần số lượng dự trữ bao nhiêu, hắn không cảm thấy hứng thú.
Về phần mấy tờ giấy cổ, hắn ngược lại có chút quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu rồi. Hắn nhìn không hiểu văn tự bên trên, nhưng sơ đồ vận hành kinh tuyến trên tờ giấy xác thực có chút tương tự với châm thứ nhất trong tám châm.
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại gọi cho Y Tiểu m.
“Có chuyện gì thế?” Y Tiểu Âm nhận điện thoại, thản nhiên hỏi.
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Vợ Y Y, ta nhớ nàng lắm. Cho nên ta gọi điện thoại hỏi thăm cô một chút.”
“Ngươi có việc gì thì cứ nói, không có thì cúp máy.” Từ trước đến nay, Y Tiểu Âm vẫn không thích Hạ Thiên: “Ta còn chuyện khác cần làm.”
Hạ Thiên lập tức nói: “Vợ Y Y, những thứ mà nàng lấy bên trong cổ mộ, có thứ nào hữu dụng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận