Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3340: Cũng đã đến rồi

“Cứu ngươi, ngươi còn mắng ta, ngươi muốn ăn đòn đúng không?”
Giọng nói lười biếng đặc biệt của Hạ Thiên vang lên bên tai vô cùng rõ ràng.
“Sao?”
Tào Thiển Thiển đang nhắm mắt chờ chết, kết quả phát hiện nàng có thể nghe được Hạ Thiên nói, hơn nữa cảm giác ngạt thở cũng đã biến mất.
Nàng mở mắt lên nhìn, đột nhiên nhìn thấy nàng đã thoát khỏi hố bùn, bình yên vô sự nằm trên mặt đất.
Hạ Thiên đang đứng bên cạnh, vẻ mặt trào phúng nhìn nàng.
“A, ta nói cảm ơn tám đời tổ tông của ngươi.” Tào Thiển Thiển lập tức sửa lại lời nói, lộ ra vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt.
Hạ Thiên ghét bỏ khoát tay: “Được rồi, kỹ xảo của ngươi quá kém, cũng đừng diễn ở đây nữa.”
“Được thôi.” Tào Thiển Thiển thu lại kỹ năng diễn xuất ba xu của mình, lúng túng mỉm cười: “Nhưng, ta thật lòng cảm ơn ngươi đã cứu ta, nếu không, ta chắc chắn sẽ chết ở đây.”
Hạ Thiên nói: “Là ta bảo ngươi vào, cứu ngươi cũng là chuyện đương nhiên.”
“Không không không, ngươi quá khách sáo rồi, ta không quen.” Tào Thiển Thiển nghe Hạ Thiên nói, cảm giác hơi run lên.
Đối với điều này, Hạ Thiên chỉ đáp lại một câu: “Đầu óc của ngươi nhất định có bệnh.”
Tào Thiển Thiển im lặng. Còn không phải vì ngươi sao?
“Được rồi, không rảnh nhiều lời với ngươi đâu.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Đã đến rồi, cũng nên đi xem đằng trước có cái gì.”
Thế là, hai người cùng nhau tiến lên.
Không bao lâu sau, hai người tiến vào một hành lang màu đen, nhìn cũng không dài, khoảng một nghìn mét.
“Người đến dừng bước.”
Trong lúc Hạ Thiên và Tào Thiển Thiển đang sắp đi đến điểm cuối của hành lang màu đen, một giọng nói trang nghiêm vang lên: “Đằng trước chính là cấm địa, người ngoại giới không được đi vào.”
Hạ Thiên có chút khó chịu trả lời: “Lấy đâu ra nhiều cấm địa như vậy. Ta muốn vào thì vào, ngươi muốn ngăn, ngươi có thể thử một chút.”
“Nếu ngươi vẫn cố xông vào, đừng trách bổn tướng không khách sáo.” âm thanh kia không chút tình cảm cảnh cáo.
Hạ Thiên không thèm để ý, tiếp tục không nhanh không chậm đi về phía trước.
Tào Thiển Thiển có chút chột dạ, nhẹ giọng hỏi: “Nếu không, chúng ta đổi sang đường khác. Giọng nói đó nghe không giống loại người lương thiện.”
Hạ Thiên quay sang nhìn Tào Thiển Thiển, lời nào cũng không nói.
“Ngươi đang dùng ánh mắt mắng chửi người.” Tào Thiển Thiển cau mày, có chút không vui nói.
Điểm cuối hành lang là một nơi khoáng đạt nhưng lại không được sáng sủa cho lắm.
Đập vào mắt đầu tiên chính là vô số pho tượng lớn nhỏ, có người, có động vật, thậm chí còn có yêu ma quỷ quái…
“Nơi này là cửa hàng bán tượng sao?” Tào Thiển Thiển mờ mịt hỏi: ‘Nhìn qua thật quỷ dị.”
Hạ Thiên phát hiện trên trời cũng giống như vậy, có vô số tượng đá giống như một bàn cờ tạp nham, chất đống quân cờ không có kết cấu gì cả.
“Bổn sứ cho ngươi mười giây để lui ra ngoài.”
Một võ tướng mặc khôi giáp cao ít nhất ba mét mang theo đại đao, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Nếu ngươi vẫn còn chấp mê bất ngộ, ngươi cũng đừng trách bổn tướng biến ngươi thành tượng đá, vĩnh viễn trưng bày ở đây không được giải thoát.”
“Ngươi có thể thử một chút.” Hạ Thiên nhếch miệng, hờ hững nói.
Lãnh mâu võ tướng khôi giáp ngưng lại, sát khí lẫm lẫm quát lớn: “Nếu ngươi đã muốn tìm cái chết, bổn tướng cũng không ngăn cản ngươi. Ăn ta một đao đi.”
Đại đao này ít nhất dài bốn mét, mặc dù lưỡi đao chiếm một phần ba chiều dài thân đao nhưng cũng đến một mét hai, mang theo đao khí cuồn cuộn bổ tới trước mặt Hạ Thiên, xác thực có cảm giác rúng động của Thái Sơn băng lâm.
Tào Thiển Thiển chỉ là người bình thường, nhìn thấy thanh đao chém xuống, thiếu chút nữa co quắp lại, nhưng sợ kéo chân Hạ Thiên, nàng đành phải chịu đựng sợ hãi, lập tức chạy ra xa.
Bành.
Một đao kia nặng nề bổ xuống mặt đất, chấn lên vô số bụi đất, một số tượng đá trong nháy mắt bị chấn nát.
“Khí lực được đấy nhưng tốc độ còn quá chậm.” Hạ Thiên không biết từ lúc nào đứng trên mũi đao, cười nói.
“Cút ngay cho ta.” Võ tướng khôi giáp đột nhiên nhấc đại đao múa cực nhanh, muốn chém Hạ Thiên thành vài đoạn, tiếc là không thành công.
Hạ Thiên một lần nữa rơi xuống mũi đao, lười biếng nói: “Hơn nữa, tốc độ của ngươi quá chậm, ngươi đừng có nghịch đao nữa, đi chơi thứ khác đi.”
Nói xong, hắn lại cười một tiếng, sau đó đạp mạnh, thanh đại đao lập tức vỡ vụn thành một đống sắt vụn.
“Tự cho là đúng.”
Võ tướng khôi giáp cười lạnh, khoát tay vung cán đại đao, thế đại lực trầm chém về phía Hạ Thiên.
Ngay khi cán đao chuẩn bị bổ vào đỉnh đầu Hạ Thiên, lưỡi đao vỡ vụn trong phút chốc khôi phục nguyên trạng, chém Hạ Thiên thành hai nửa.
Đương nhiên, bổ trúng chỉ là tàn ảnh của Hạ Thiên mà thôi.
“Ngu ngốc thì chính là như vậy, không bao giờ chịu nhận bài học cả.” Hạ Thiên lắc đầu, có chút cảm khái: “Nhất là loại người ngu ngốc tự cho là đúng như ngươi.”
“Ngươi mới ngu ngốc đó.” Con ngươi võ tướng khôi giáp lạnh lại, bỗng vận trường đao bổ tiếp về phía Hạ Thiên: “Xem ngươi có thể đỡ được của bổn tướng mấy đao.”
Lần này, đối diện bỗng nhiên xuất hiện một võ tướng khôi giáp giống như đúc người kia, đồng thời cũng vung đại đao trong tay lên.
“Chiêu thức này vô dụng đối với ta, đừng lãng phí thời gian nữa.” Hạ Thiên tùy ý vươn tay, dễ dàng tiếp nhận thanh đại đao. Dưới chân nhấc lên một chút, giẫm lên một thanh đao khác.
“Không thể nào.” Võ tướng khôi giáp hiển nhiên không tin Hạ Thiên, quát lớn: “Cao thủ thế gian cũng không ngăn được đại đao của bổn tướng, ngươi thì tính là cái gì, tại sao có thể là ngoại lệ được?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận