Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3848: Ngươi là ai?

“Vừa rồi quả nhiên không phải hoa mắt.”
Hoa hội trưởng giật mình, nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Ngươi vào đây từ lúc nào?”
Mã Hiểu Thần lệ rơi đầy mặt, chỉ vào Hạ Thiên mà nói với Hoa hội trưởng: “Vừa rồi ta đã nói hắn vẫn ở đó, nhưng ngươi lại không cho ta nói tiếp.”
“Vừa rồi ngươi cứ nói quỷ hồn quỷ hồn, có nói hắn còn sống đâu?” Nam nhân che mặt bất mãn quát.
“Ta cảm thấy Hạ Thiên đã chết từ sớm, cho nên bây giờ hắn là quỷ, mà còn là lệ quỷ.” Mã Hiểu Thần kiên trì với phán đoán của mình: “Bằng không, làm sao hắn có thể sống sót sau hai lần trúng vân lôi chứ? Khả năng duy nhất chính là hắn là quỷ.”
Ninh Nhụy Nhụy khó chịu mắng: “Ta thấy ngươi mới giống quỷ đấy. Cả nhà ngươi chết hết, Hạ Thiên cũng không có bất kỳ chuyện gì.”
“Chính là đám gia hỏa các ngươi vẫn luôn muốn tìm ta gây chuyện đúng không?” Hạ Thiên nhếch miệng, biểu hiện bất thiện nhìn chằm chằm những người này: “Các ngươi còn muốn ra tay với vợ Tiểu Tiểu Dương, đúng là không muốn sống nữa. Bây giờ vừa vặn tập trung một đống, cũng tránh cho ta phải đi tìm từng bước.”
Nét mặt Hoa hội trưởng âm tình bất định, tròng mắt nhanh chóng chuyển động, hiển nhiên đang suy nghĩ đối sách.
“Hạ Thiên, ngươi không chết, vậy thì tốt quá.” Đại Thiên Thu hưng phấn quát to: “Ta tìm ngươi khắp nơi, còn tưởng rằng ngươi đã chạy khỏi Tuyết Thành rồi chứ.”
Hạ Thiên nhìn hắn ta, hỏi một câu: “Ngươi là ai?”
Đại Thiên Thu: “…”
“Ha ha ha, chết cười mất.” Ninh Nhụy Nhụy bật cười, nói với Hạ Thiên: “Trí nhớ của ngươi quá kém. Sáng nay vừa đánh người ta, còn chưa qua một ngày đã không nhớ người ta là ai.”
Hạ Thiên lắc đầu: “Trí nhớ của ta rất tốt, nhưng cho đến nay vẫn không nhớ được những tên ngu ngốc thích ăn đòn.”
“Ngươi cũng có thể nhớ kỹ những tiểu muội muội dung mạo xinh đẹp.” Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng nói một câu.
Hạ Thiên nghiêm túc cải chính: “Ta hoàn toàn không có hứng thú với tiểu muội muội. Ta thích đại.”
Tiếp theo, hắn nhìn Ninh Nhụy Nhụy, bổ sung một câu: “Tuy nhiên, tiểu muội chân dài nàng là ngoại lệ. Chân của nàng chính là ưu điểm.”
Ninh Nhụy Nhụy cúi đầu nhìn ngực của mình, xác thực không có đồi núi nhấp nhô, không khỏi tức giận nói: “Cái tên sắc lang ngươi, chuyện gì cũng có thể kéo về phương diện này. Ta lười nói chuyện với ngươi.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Tiểu muội chân dài, nàng không cần tự ti, ta có thể châm cho nàng một châm, cam đoan sẽ lớn. Năm đó, Phượng Hoàng Nhi bên cạnh vợ Tiểu Kiều…”
“Câm miệng.” Ninh Nhụy Nhụy hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thiên. Tên lưu manh này một chút xấu hổ cũng không có. Mấy chuyện này mà cũng nói ra được.
“Hai người các ngươi đủ chưa?” Sắc mặt Đại Thiên Thu đỏ lên, cảm giác xấu hổ và tức giận dâng lên tận nóc. Hắn ta đưa tay chỉ Hạ Thiên: “Hôm nay, ở miếu Tuyết Tiên, ngươi thừa lúc chúng ta còn chưa sẵn sàng, sử dụng một số thủ đoạn hèn hạ, hại ta mất hết mặt mũi. Bây giờ ta sẽ giết các ngươi rửa sạch mối nhục này.”
“Da mặt của ngươi cũng dày nhỉ.” Ninh Nhụy Nhụy có chút chán ghét nhìn người này: “Các ngươi rõ ràng tài nghệ không bằng người, bị Hạ Thiên ngược cho, bây giờ lại kiếm cớ cho mình.”
“Đánh rắm.” Đại Thiên Thu giận tím mặt, lập tức quát lớn: “Người đâu, trước vả miệng nàng ta cho ta.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng hỏi lại: “Ai dám?”
Không thể không nói, khí thế bây giờ trên người Ninh Nhụy Nhụy khá kinh người, nhất thời không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Để cho ta.”
Lúc này, một bóng người lướt gấp từ sau lưng Đại Thiên Thu lên, rất nhanh vọt đến trước mặt Ninh Nhụy Nhụy.
Đi theo còn có một luồng hàn mang xẹt qua mặt Ninh Nhụy Nhụy.
“Chút trò vặt đó ngươi cảm thấy có thể hù dọa được ai?” Ninh Nhụy Nhụy đứng im không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng khoát tay, chộp lấy luồng hàn mang, là một phi tiêu màu xanh.
“Ha ha, mỹ nhân nhi, thân thủ của ngươi cũng không tệ lắm.” Người đến định trụ thân hình, là một thiếu nữ áo xanh khoảng mười lăm mười sáu tuổi, chỉ là gương mặt non nớt lại trang điểm rất đậm, trông có vẻ dở dở ương ương.
Lãnh mâu Ninh Nhụy Nhụy ngưng tụ, không khỏi cảm thấy mình bị khinh thị: “Tốt nhỉ. Tất cả đều cảm thấy ta dễ khi dễ đúng không? Cho nên mới phái tiểu hài tử đến đối phó ta?”
“Ta ghét nhất chính là loại nữ nhân như ngươi. Dung mạo xinh đẹp thì thôi đi, lại còn không coi ai ra gì.” Thiếu nữ áo xanh nghe Ninh Nhụy Nhụy nói, gương mặt hiện lên sự tức giận, lạnh lùng nói: “Ngươi cảm thấy ngươi bị khinh thường nhưng lời ngươi nói còn không phải khinh thường ta sao? Còn nữa, ngươi dựa vào cái gì mà có gương mặt xinh đẹp đến như thế, khiến người ta nhìn mà chán ghét. Bây giờ ta sẽ cào nát mặt người, móc tim ngươi về làm thuốc dẫn bất lão cho ta.”
“Vậy ngươi thử xem.” Ninh Nhụy Nhụy nói: “Tuổi còn nhỏ không lo ở nhà học hành, chạy đến đây tham gia náo nhiệt, cũng nên dạy cho một bài học.”
Hạ Thiên cười nói: “Tiểu muội chân dài, nàng nói sai rồi. Tuổi của nàng ta không nhỏ đâu. Nói không chừng còn lớn hơn mẹ của nàng đấy.”
“Ngươi câm miệng cho ta.” Sắc mặt thiếu nữ áo xanh đột nhiên thay đổi, đưa tay đánh bảy luồng hàn mang về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên thoáng có chút khó chịu: “Ta không rảnh để ý đế ngươi, mau cút sang một bên.”
“Cái gì?” Thiếu nữ áo xanh mở to mắt, không khỏi kinh ngạc. Nàng ta nhìn thấy bảy phi tiêu đánh ra ngoài đều bay trở về, hơn nữa tốc độ nhanh không chỉ gấp mười lần, nàng ta đành phải xoay người bỏ chạy.
“A!”
Một tiếng hét thảm, thiếu nữ áo xanh ngã xuống đất, rất nhanh không còn tiếng động.
Hạ Thiên lắc đầu nói với Đại Thiên Thu: ‘Đây là người ngươi mời đến giúp đỡ? Không khỏi quá phế vật đi. Có còn người nào lợi hại hơn không?”
“Này, ngươi cướp đối thủ của ta làm gì, ta còn muốn chơi thêm một chút.” Ninh Nhụy Nhụy bất mãn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận