Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2673: Có phải ngươi cảm thấy xấu hổ rồi không?

“Ta bảo ngươi kiểm tra xem vì sao châm pháp của ta lại không hiệu quả, ngươi cần chi quan tâm châm pháp của ta rác rưởi hay không rác rưởi.” Trương Minh Đà trừng mắt với Hạ Thiên: “Cho dù châm pháp có rác rưởi cũng không liên quan đến ngươi. Đây chính là châm pháp thượng cổ Thiên Thiêu Nguyệt.”
Hạ Thiên tiến lên hai bước, nhìn thoáng qua người đang nằm trên giường, là một người đàn ông khoảng năm sáu chục tuổi, mặt mũi hiền lành, hẳn là một tu tiên giả.
Người đàn ông đang nhắm chặt hai mắt, khí tức đã đóng lại nhưng chưa chết, có thể là nhờ châm pháp của Trương Minh Đà kéo lại được sinh cơ.
“Này, đại sư phụ, không phải ngươi xuống núi tìm một trăm tình nhân cũ của ngươi sao, tại sao ngươi lại ở đây?” Hạ Thiên khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ người này là một trong những tình nhân cũ của ngươi?”
“Cút.” Trương Minh Đà trừng Hạ Thiên: “Ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn nữa. Người này là Chưởng giáo đương nhiệm Trùng Dương cung Nhậm Đạo Phưởng Nhậm chân nhân. Ngươi nói chuyện cũng phải chú ý trường hợp một chút.”
Hạ Thiên khinh thường, tiếp tục trêu chọc: “Này, đại sư phụ, vừa rồi ta có gặp một tình nhân cũ của ngươi bên ngoài. Nàng ta tìm ngươi cũng phải hai ba chục năm rồi. Ngươi trốn ở đây cũng không nói cho nàng ta biết, chẳng lẽ ngươi cảm thấy hổ thẹn trong lòng?”
“Ngươi nói là Liễu Tích Hoa?” Trương Minh Đà vô thức lắc đầu, hơi cảm thán: “Đầu óc người này không được bình thường. Ta và nàng ta không phải loại quan hệ đó. Ta chẳng muốn có bất kỳ liên quan gì đến nàng ta cả.”
Hạ Thiên mỉm cười: “Thế thì đáng tiếc quá. Thật ra người đó cũng rất tốt, rất xứng với ngươi.”
“Ngươi làm sao biết xứng hay không xứng.” Trương Minh Đà tức giận: “Đừng có kéo mấy thứ không liên quan vào, ngươi mau quay lại chuyện chính đi. Ngươi nhìn xem rốt cuộc châm pháp này có vấn đề chỗ nào, vì sao lại không có hiệu quả?”
Hạ Thiên tùy ý nhìn quét qua Nhậm chân nhân, nhìn tất cả ngân châm trên người ông: “Đại sư phụ, ta đã nói từ trước, bộ châm pháp này rác rưởi quá.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Trương Minh Đà ngẩn người, không được rõ ràng cho lắm.
“Ta đã nói rõ như thế rồi mà người còn không hiểu.” Hạ Thiên lắc đầu: “Đại sư phụ, sau khi ngươi xuống núi, y thuật của ngươi bắt đầu thụt lùi hay là năng lực phân tích giảm xuống?”
Trương Minh Đà bất mãn nói: “Ta thấy ngươi càng lúc càng không biết nói tiếng người rồi đấy.”
“Được, ai bảo ngươi là đại sư phụ của ta chứ, để ta nói đơn giản hơn một chút.” Hạ Thiên rút hết gần một nửa ngân châm trên người Nhậm chân nhân vứt sang một bên: “Bộ châm pháp này già quá rồi, cho nên hình thức phức tạp, hành khí theo phương pháp cổ xưa, rất nhiều châm vị đều cổ lộng huyền hư, không theo kịp thời đại.”
“Cái gì?” Trương Minh Đà đang định phản bác, đột nhiên phát hiện Nhậm chân nhân đang sống đời sống thực vật lại khôi phục hô hấp, không khỏi ngạc nhiên: “Tên nhóc ngươi được đấy.”
Hạ Thiên bật cười: “Tađương nhiên là được rồi. Ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ mà, chút chuyện nhỏ này không làm khó được ta đâu.”
“Tốt, tốt, tốt.” Trương Minh Đà thấy Nhậm chân nhân đã khôi phục lại hô hấp, lại đâm cho ông thêm hai châm duy trì trạng thái, sau đó liếc mắt ra hiệu với Hạ Thiên, quay người ngồi xuống trước bàn: “Ngươi qua đây đi, chúng ta trò chuyện.”
Ông cũng nói với Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần: “Hai cô bé kia, các ngươi cũng đừng quá câu nệ, đều là người một nhà. Các ngươi qua đây ngồi luôn đi.”
Bốn người vây quanh một cái bàn.
“Nơi này không có nước trà hay bánh ngọt, đón tiếp hai người không được chu toàn.” Trương Minh Đà nhìn gian phòng nhỏ, hơi xấu hổ giải thích.
Ninh Nhụy Nhụy vội vàng khoát tay: “Không sao đâu ạ, là chúng ta mạo muội quấy rầy người.”
“Người chính là đại sư phụ của anh rể, Quỷ Y Trương Minh Đà trong truyền thuyết?” Thạch Thuần hơi hiếu kỳ đánh giá Trương Minh Đà, phát hiện mặc dù người này để tóc và râu ria rậm rạp nhưng diện mạo đoan chính, khi còn trẻ hẳn cũng là một soái ca. Ít nhất còn đẹp trai hơn so với người luôn tự nhận là thiên hạ đệ nhất soái ca kia.
Trương Minh Đà vuốt râu, mỉm cười gật đầu: “Không sai, ta chính là Trương Minh Đà, là đại sư phụ của Hạ Thiên. Không biết hai người là vợ thứ mấy của đồ đệ ta?”
“Ta không phải…” Ninh Nhụy Nhụy không nghĩ đến Trương Minh Đà lại hỏi thẳng như thế, mặt không khỏi đỏ lên, vô thức giải thích một câu, sau đó lại không biết nên nói cái gì.
“Ngươi không cần thẹn, cũng không cần phủ nhận gấp như thế.” Trương Minh Đà nhếch miệng cười một tiếng, vỗ tay nói: “Ta là sư phụ, còn không rõ bản tính của tên đồ đệ này của ta sao? Chẳng những háo sắc vô độ, yêu cầu còn rất cao. Nó đã mang ngươi đi theo, ngươi nhất định sẽ trốn không thoát.”
Ninh Nhụy Nhụy nhất thời im lặng.
Thạch Thuần dứt khoát hơn: “Trương bá bá, ta tên Thạch Thuần, là vợ tương lai mà anh rể đã dự định, nhưng bây giờ ta vẫn còn tự do.”
“Ừm, tư chất của ngươi cũng rất tốt, nhưng khi còn nhỏ, hẳn ngươi đã từng bị bệnh nặng.” Ánh mắt Trương Minh Đà sáng lên, cười ha hả: “Nhưng không sao, đồ đệ của ta chắc chắn đã giúp ngươi chữa khỏi căn bệnh này. Tu vi của ngươi bây giờ không thấp, nó đã rất yêu thương ngươi đấy.”
“Hi hi.” Thạch Thuần mỉm cười, nói với Trương Minh Đà: “Trương bá bá, y thuật của bá bá đúng là lợi hại. Ngay cả cái này cũng có thể nhìn ra.”
Trương Minh Đà hơi kiêu ngạo: “Nói nhảm. Y thuật của tên nhóc đó vẫn là do ta dạy. Nếu nó không có mấy phần chân truyền của ta, làm sao có thể lấy được cái danh thần y.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận