Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3136: Muốn các ngươi thanh toán nợ cũ

“Không được, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà bỏ qua cho bọn họ.”
Quả nhiên, nam nhân tóc dài vung tay hét lớn: “Mặc dù đây chỉ là việc nhỏ nhưng đó lại là sự sỉ nhục rất lớn đối với giới y học Nam Bắc. Vừa rồi mọi người cũng nghe hắn nói rồi đấy. Hồ gia chủ, ta thật sự không hiểu vì sao ngươi lại thiên vị bọn họ đến như vậy.”
“Đó không phải là thiên vị, chỉ là không cần thiết chỉ vì những việc như thế này mà làm chậm trễ tiến trình đại hội.” Hồ Mộc Vũ cũng cảm thấy đám người này hơi lạ, đành nhắc nhở: “Hôm nay là đại hội giao lưu y giới Nam Bắc khó có được, mọi người nên tập trung tinh lực trên đài, giao lưu y thuật nhiều hơn và…”
“Ta không đồng ý với lời nói của Hồ gia chủ.”
Nam nhân tóc dài cắt ngang lời Hồ Mộc Vũ, cao giọng nói: “Cũng chính vì thế, chúng ta lại càng phải nói rõ chuyện này. Đồng thời giới y học phía Bắc lặn lội xa xôi đến Nam Cương đã là nể mặt chúng ta, kết quả lại bị mấy tên tiểu nhân vật như thế này sỉ nhục, nhưng không có ai đứng ra chủ trì công đạo, như thế chúng ta dựa vào cái gì để tin tưởng đại hội này là công bằng?”
“Đúng vậy.”
“Nhất định phải nói cho rõ ràng. Không công bằng, vậy chúng ta giải tán, còn mở đại hội gì nữa.”
“Yêu cầu người này nói lời xin lỗi, trục xuất khỏi y giới, sau đó bảo bọn họ cút xéo.”
“…”
Dù sao Hồ Mộc Vũ cũng vừa mới lên làm gia chủ, đối với mấy tình huống đột nhiên xuất hiện như thế này có chút chuẩn bị không đủ, đành phải đưa ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Trịnh Hưởng Sơn và Dược Vạn Tâm.
“A, ta nhớ rồi, ta nhận ra bọn họ.”
Lúc này, trong đám người có người hợp thời cao giọng hét to: “Mấy người này dường như đều là người của Hồ gia, trong đó có một người mấy ngày trước còn là đại diện gia chủ Hồ gia, tên Hồ Hóa Vũ. Ba người còn lại cũng đã từng gặp qua ở Hồ gia.”
“Thì ra, ta đang không biết vì sao Hồ gia chủ lại không xử lý bọn họ, thì ra là còn có mối quan hệ này.” Nam nhân tóc dài làm ra vẻ bừng tỉnh: “Thì ra là người một nhà.”
“Thái độ của Hồ gia đối với đồng nghiệp y giới Nam Bắc là như thế này sao?”
“Thái độ đó khiến tâm ta phát lạnh, uổng cho ta còn xem Hồ gia là từ mẫu y giới nữa chứ.”
“Hồ gia tổ chức đại hội như thế này, đoán chừng cũng không có ý tốt, mọi người giải tán đi.”
“Đúng, chúng ta đừng bị Hồ gia lừa. Ta đã sớm nghe nói mấy lần đại hội trước đã có người chết.”
“Chẳng những chết người, nghe nói bệnh viện hay tông môn của y sư đã chết đều biến mất một cách khó hiểu.”
“Đúng là đáng sợ. Bây giờ ta muốn rời khỏi Nam Cương.”
Nhất thời, hội trường loạn xì ngầu. Dưới sự kích động của một số người, bắt đầu có người muốn rút lui.
Trên đài, Hồ Mộc Vũ khóc không ra nước mắt. Đây là lần công khai biểu diễn đầu tiên của hắn ta sau khi lên làm gia chủ, tại sao lại biến thành như thế này? Hồ Hóa Vũ rõ ràng cố ý khiến cho hắn ta khó xử mà. Có thể nhẫn chứ không thể nhịn.
“Được rồi, tất cả ngồi xuống đi, đừng để người khác nhìn y giới phía Bắc chúng ta thành trò cười.” Lúc này, Dược Vạn Tâm bỗng nhiên lên tiếng. Mặc dù âm thanh không cao nhưng lại rất rõ ràng bên tai mọi người.
Chỉ một câu, đám y sư la hét muốn rút lui đều yên tĩnh lại, đám còn lại vẫn còn đánh trống reo hò tất nhiên rất chói mắt.
Những người kia lại trách móc vài câu, phát hiện không ai hùa theo mình, đành phải yên tĩnh trở lại.
“Y giới Nam Cương không có loại người không để ý đại cục.” Trịnh Hưởng Sơn chậm rãi nói: “Chỉ chút chuyện nhỏ này mà đòi rút lui, chỉ sợ người đó đang có tâm tư muốn phá hỏng đại hội. Nếu ai còn nói mấy lời đó nữa, người đó cứ đứng trước mặt ta mà nói.”
Không ai trả lời.
Nam nhân tóc dài vẫn không chịu phục: “Thế đám người kia sỉ nhục đồng nghiệp y giới Nam Bắc cứ như vậy mà cho qua?”
“Không ai nhắc đến chuyện này là được. Nếu các vị còn tin tưởng lão phu, các vị cứ giao cho lão phu xử lý.” Dù sao Dược Vạn Tâm cũng là người cao tuổi nhất ở đây, danh vọng cũng nặng nhất. Có không ít y sư phía Bắc nhận được ân trạch của ông, tất nhiên là nghe ông nói rồi.
Về phần y sư phía Nam, cũng không ai phản đối, bởi vì Trịnh Hưởng Sơn đã đồng ý để Dược lão ra mặt giải quyết việc này.
“Vị hậu sinh này, ngươi hẳn là cháu trai của Hồ tiểu muội.” Dược Vạn Tâm cúi người nhìn Hồ Hóa Vũ, cười nói: “Ta và bà của ngươi Hồ Tiểu Thúy cũng được xem là người quen cũ. Ngươi đã là người họ Hồ, đương nhiên sẽ không có tâm tư sỉ nhục y giới Nam Cương, nhất định cũng sẽ không phỉ báng y giới phía Bắc.”
“Đương nhiên là không rồi.” Hồ Hóa Vũ cung kính trả lời: “Dược lão luôn là thần tượng trong lòng ta. Sư phụ ta Vạn Quy Nhân Vạn tiên sinh cũng thường xuyên khen ngợi ngài.”
“Ồ, thì ra còn là đồ đệ của Vạn tiểu quỷ.” Dược Vạn Tâm cười khẽ: “Chẳng lẽ ngươi đã tiến vào Quỷ Y Môn? A, ngươi là người Hồ gia, đương nhiên sẽ không gia nhập môn phái khác. Ông ấy chỉ là thầy của ngươi mà thôi.”
“Đúng, nhưng ta cũng chỉ xem ông ấy là ân sư duy nhất.” Hồ Hóa Vũ chỉ vào Lương Diệu Trúc: “Vị này là em họ của ta, tên Lương Diệu Trúc, cũng học y thuật dưới cờ sư phụ ta.”
“Được rồi.” Dược Vạn Tâm chuyển sang nhìn Y Tiểu Âm và Hạ Thiên: “Hai vị nhìn rất quen mặt. Nếu lão phu nhớ không lầm, một vị là Môn chủ đương nhiệm của âm Y Môn Y Tiểu m, vị còn lại chính là Hạ Thiên của tập đoàn Thần Y?”
Hạ Thiên lười biếng đáp: “Đúng, ta chính là Hạ Thiên, đây là vợ Y Y của ta. Lão đầu, ngươi có gì chỉ giáo không?”
“Chỉ giáo thì không dám nhận.” Dược Vạn Tâm bỗng nhiên nhảy lên, sau đó rơi xuống trước người Hạ Thiên và Y Tiểu m: “Chỉ là có món nợ cũ, muốn nói rõ với hai vị, không biết hai vị có rảnh không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận