Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2296. Ngươi còn nhớ nơi này không?

Trái đất, kinh đô.
Hạ Thiên và A Cửu theo Vương Khiếu Thiên đi tới một vùng phế tích mọc đầy cỏ dại.
Ở đây được bao bọc bởi núi và sông ngòi, phong cảnh tương đối đẹp. Coi như là người không hiểu phong thủy, cũng cảm thấy nơi này là một vùng đất trù phú có phong thủy cực tốt, nhưng trông như đã bỏ hoang được chí ít hơn mười năm rồi, thật sự là rất cổ quái.
"Hạ Thiên, ngươi còn nhớ nơi này không?" Vương Khiếu Thiên cũng không vội động thủ, mà trái lại là bắt chuyện phiếm với Hạ Thiên.
Nhưng mà Hạ Thiên không có hứng thú phí lời với một người đàn ông, trực tiếp nói: "Muốn đánh thì đánh mau, cứ lải nhải miết, như một con đàn bà."
A Cửu ngắm nhìn xung quanh, trong lòng mơ hồ có cảm giác nhận biết, nhưng trong chốc lát lại không nhớ ra.
"Xem ra ngươi đã quên." Vương Khiếu Thiên vỗ tay một cái, chỉ chỉ một cái hồ ở nơi xa: "Ta nhắc cho ngươi một xíu, đây là số 1 đường Mộc Tử, cái hồ phía trước là hồ Đàm Long."
"Cái gì mà Mộc Tử Diệp Tử, tên đần nhà ngươi rốt cuộc là muốn nói cái gì." Hạ Thiên hơi mất kiên nhẫn, "Nói nhảm nữa là ta trực tiếp đánh ngươi đó."
"Đây là địa chỉ lúc đầu của Lý gia." A Cửu lúc này mới nhớ ra, "Ngươi đưa bọn ta đến nơi này là muốn làm gì?"
"Lẽ nào tên đần nhà ngươi muốn thay Lý gia báo thù sao?" Hạ Thiên cũng nhớ ra, mười hai năm trước chính là tại đây, hắn phá hủy Lý gia, đánh bại Lý Phá Vân, khiến cho Lý gia, gia tộc đã từng có khả năng trở thành đệ nhất gia tộc ở kinh đô tan thành mây khói, từ đấy về sau biến mất khỏi lịch sử.
"Ta cũng không phải là con ngoan cháu hiếu của Lý gia, tại sao phải thay Lý gia báo thù chứ." Trong ánh mắt Vương Khiếu Thiên tràn đầy vẻ trào phúng, cười nhạo nói: "Năm đó lão bất tử Lý Phá Vân kia lừa ta một vố, hại ta gân cốt đều bị phế, kể từ đó Vương gia thất bại hoàn toàn, ta cũng đành phải chật vật trốn ra nước ngoài trị liệu. Nếu không phải ta có kỳ ngộ khác, thì Vương gia bọn ta đúng thật là vĩnh viễn không thể nào trở mình."
A Cửu nhìn Vương Khiếu Thiên, cười nói: "Nói như vậy, Hạ Thiên chính là ân nhân của ngươi, ngươi nên cảm kích hắn mới phải, tại sao lại còn lấy oán báo ơn cơ chứ?"
"Hừ!" Sắc mặt của Vương Khiếu Thiên khẽ biến, ngũ quan đều nhăn lại, trông vô cùng dữ tợn mắng: "Chó má ân nhân, ai cho phép hắn giết Tứ huynh đệ của Lý gia, ai cho phép hắn đánh bại Lý Phá Vân, ai cho phép hắn diệt Lý gia! Lý gia chỉ có thể do ta tiêu diệt, Tứ huynh đệ của Lý gia cũng chỉ có thể chết dưới tay ta, lão cẩu Lý Phá Vân kia cũng chỉ có thể bại dưới tay ta! Mẹ nó, ngươi tính là thứ gì!"
"Lại một tên ngu có đầu óc không bình thường!" Hạ Thiên bĩu môi.
A Cửu cũng cảm thấy tên Vương Khiếu Thiên này như người điên, mạch não khác với người bình thường, người như thế tốt nhất là nên đi bệnh viện tâm thần, nếu không một khi tâm tình bị kích động, sẽ rất dễ đi về phía cực đoan, làm ra một vài chuyện tạo thành tổn hại cực lớn đối với công chúng.
"Ta đúng là không bình thường, nhưng ngươi cũng giống như thế." Vương Khiếu Thiên chỉ vào Hạ Thiên, lạnh giọng nói: "Bởi vì ngươi diệt Lý gia, hại ta không cách nào báo thù, cho nên ta phải giết ngươi, mới có thể rửa mối hận trong lòng ta. Đương nhiên, ta sẽ để ngươi toàn thây. Dù sao từ trên người ngươi, ta cũng học được một cái đạo lý, chỉ cần có đủ thực lực, thì có thể nghiền ép tất cả quy tắc."
A Cửu không nhịn được nhổ nước bọt một câu: "Đầu óc của ngươi không chỉ có bệnh, mà chỉ số IQ của ngươi cũng bị chó ăn rồi sao?"
"Chỉ số IQ có tác dụng chó gì." Vương Khiếu Thiên lộ vẻ phản bác, "Năm đó chỉ số IQ của ta là 200, sáu tuổi liền dẫn theo Vương gia đột phá vòng vây của ba nhà Lý Triệu Tống, rồi sao nữa, còn bị vũ lực cắt đứt tứ chi, trực tiếp đánh thành kẻ ngu ngốc. Hiện tại, ta có sức mạnh siêu phàm, có kẻ địch gì là trực tiếp nghiền ép, khiến người khác biến mất là được, hà tất gì phải dùng trí."
"Lời này nghe có chút thú vị." Hạ Thiên hiếm khi tán đồng quan điểm của người khác, "Mặc kệ làm chuyện gì, lòng vòng quanh co cũng là vì thực lực không đủ. Người thật sự vô địch thiên hạ, căn bản không cần cái gọi là kế hoạch, cũng không sợ hãi bất kì âm mưu gì. Tên ngu ngốc nào dám trêu ta, trực tiếp giết chết là được."
"Hạ Thiên, trong tên của ngươi có Thiên, trong tên của ta cũng có Thiên." Vương Khiếu Thiên chỉ tay vào người Hạ Thiên, cao giọng quát lên: "Ngày hôm nay phải xem thử, đến cùng là ai mới xứng với chữ “Thiên” trong đệ nhất thiên hạ, ngươi có dám tiếp nhận lời khiêu chiến của ta hay không?"
"Nói nửa ngày cũng chả có tác dụng quái gì." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Đệ nhất thiên hạ xưa giờ chỉ có ta, tên ngu như ngươi không có tư cách khiêu chiến ta."
Vương Khiếu Thiên cười đắc ý, xiết chặt nắm đấm, một luồng khí thế mênh mông trong nháy mắt giải phóng ra ngoài, ép cho không khí xung quanh như sắp nổ tung.
"Đây là cảm giác ngột ngạt do phóng thích linh khí sao?" A Cửu nghĩ thầm tiểu tử này quả thật không đơn giản, loại khí thế này tuyệt đối không phải là phàm phu tục tử có thể sở hữu, xem ra lại bị lưu manh đáng chết nói trúng rồi.
"Hạ Thiên, đi chết đi!"
Vương Khiếu Thiên điên cuồng rống với Hạ Thiên, cánh tay bỗng dưng co về phía sau, tiếp theo đó liền dồn sức vung nắm đấm ra.
Cú đấm này, không hề hoa mỹ, bình thường giống như là các hài tử trong nhà ẩu đả nhau khi chơi nhà chòi, trong đó sức mạnh lại cuốn lên tầng mây rồi lại hạ xuống, cuồng phong chợt nổi, phảng phất nửa phiến thiên địa đang trong cú đấm đó.
"Chi bằng tránh trước đi." Trong lòng A Cửu cả kinh, không khỏi nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên phản bác, bĩu môi: "Cửu nha đầu, loại quyền này, trông có vẻ rất lợi hại, nhưng kỳ thực không cần phải tránh."
Lúc nói lời này, mặt đất mà Hạ Thiên và A Cửu đang đứng đều bị quyền phong cuốn lên, những vách tường đổ nát ở bên cạnh cũng bị hóa thành đất đá bay mù trời.
"Chàng chắc chứ?" A Cửu cảm nhận được một cảm giác nghẹt thở mong manh.
Hạ Thiên không nói gì, vẫn là dáng vẻ lười biếng như trước, căn bản không có nhìn cú đấm sắp nện vào người ở trước mặt.
A Cửu không chịu được cảm giác ngột ngạt này, quyết định lập tức phản kích, thân hình vọt tới bên cạnh Vương Khiếu Thiên, nhấc chân liền đạp.
Kết quả, đạp xong một cước này.
Vương Khiếu Thiên kia cũng chỉ là hư ảnh, trong lòng A Cửu cả kinh: người thật đi đâu mất rồi?
"Cẩn thận phía sau chàng!" A Cửu lập tức liếc nhìn bốn phương tám hướng, con ngươi bỗng dưng co rụt lại, hét lớn một tiếng về phía Hạ Thiên.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy mấy trăm Vương Khiếu Thiên bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng Hạ Thiên, sau đó đồng thời đánh ra một quyền.
"Oành!" Quyền phong nổ tung, bán kính mấy chục dặm xung quanh chỗ Hạ Thiên đều bị oanh thành bình địa
Bạn cần đăng nhập để bình luận