Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2158. Ngược lại là kiếm lợi lớn

Ngay khi Hạ Thiên cùng Ninh Nhụy Nhụy đang cò kè mặc cả, sự hỗn loạn ở quảng trường cũng từ từ kết thúc, nhất là ông lão chủ trì trận pháp mặc áo trắng kia đã tiêu hao hết tuổi thọ, trực tiếp biến thành một bộ xương bọc da. Mà những người kia thì chia nhau hút sạch tuổi thọ của ông lão mặc áo trắng đó, cả đám đều lộ ra vẻ nghi hoặc, yên tĩnh chờ thân thể của mình phát sinh biến hóa.
“Quá tốt rồi, ta cuối cùng cũng khôi phục thanh xuân! A…”
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên có người ngửa mặt lên trời thét dài, dùng âm thanh lớn nhất từ trước đến nay điên cuồng gầm lên.
Tiếp theo, lại có mấy người hưng phấn mà kêu la, rõ ràng bọn họ cũng khôi phục thanh xuân.
“Người kia khá quen nha?” Ninh Nhụy Nhụy quay đầu liếc mắt nhìn, phát hiện người trẻ tuổi thét lên ầm ĩ đầu tiên kia giống như đã gặp qua ở đâu, mơ hồ có năm sáu phần tương tự với ông lão lôi thôi chạm mặt ở phía ngoài động kia.
“Tên đần kia nhìn không quen mắt, không có quan hệ gì cùng chúng ta.” Hạ Thiên bĩu môi, mất hứng nói: “Tiểu muội chân dài, cô đừng có đổi chủ đề.”
“Ai với ngươi có chung chủ đề.” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt Hạ Thiên, “Một nam nhân cao to lúc nào cũng tính toán chi li với nữ nhân, rất có cảm giác thành công sao?”
“Tiểu muội chân dài, lời này của cô nói không đúng.” Hạ Thiên chững chạc đàng hoàng giải thích, “Có phải nam nhân cao to hay không, cùng với tính toán chi li đều không có bất kỳ quan hệ gì. Hơn nữa ta cũng không có tính toán chi li, chỉ là đòi hỏi phúc lợi mà ta phải có được thôi, điều này vốn chính miệng cô đáp ứng.”
“Ta coi như chịu phục tên lưu manh chết bầm nhà ngươi, chờ đi ra khỏi đây ta sẽ đền bù cho ngươi, được chưa!” Ninh Nhụy Nhụy dùng tay đặt lên trán, không biết nói gì.
Có đôi khi nàng không thể không bội phục, phương diện chiếm tiện nghi của cái tên lưu manh đáng chết này thực sự là thiên phú dị bẩm, hơn nữa còn dây dưa đến rối bời, tinh thần cứng cỏi không đạt mục đích không bỏ qua.
“Đây là cô nói, cũng đừng lại đổi ý.” Hạ Thiên hì hì nở nụ cười, “Đổi ý nữa ta thật là phải đánh mông cô.”
“Được rồi, nên dừng lại cái đề tài này.” Ninh Nhụy Nhụy biết Hạ Thiên khi nói chuyện hoàn toàn không giữ mồm giữ miệng, nàng cũng không muốn trước mặt mọi người thảo luận loại chuyện này, “Vẫn nên suy nghĩ một chút chúng ta làm sao đi đến tầng kế tiếp.”
“Chuyện đó không cần suy nghĩ.” Hạ Thiên đưa tay chỉ ông lão mặc áo trắng đã thành thây khô, “Tất nhiên là người cố thủ trận nhãn đã chết, trận pháp kia nhất định sẽ khởi động lại, đến lúc đó phá trận pháp là được rồi.”
“Trận pháp khởi động lại?” Ninh Nhụy Nhụy sững sờ, “Đây là ý gì?”
Hạ Thiên thuận miệng giải thích nói: “Chính là ý trên mặt chữ đó, Tiểu muội chân dài, cô sẽ không ngốc đến mức chút năng lực phân tích cũng không có chứ.”
“Còn nói ta ngu?” Ninh Nhụy Nhụy âm thầm nhổ Hạ Thiên một hơi, ở trong lòng nhớ một nét bút của hắn, “Ta là hỏi, nếu như trận pháp khởi động lại một lần nữa, có thể có ảnh hưởng gì đối với chúng ta hay không?”
“Đối với chúng ta không có ảnh hưởng gì.” Hạ Thiên lười biếng đánh một cái ngáp, “Nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn đối với những đứa kém thông minh đấy.”
Ninh Nhụy Nhụy biết tính tình của Hạ Thiên cũng không phải ưa thích đùa giỡn, tiếp lời hỏi: “Ảnh hưởng gì?”
“Tiểu muội chân dài, đợi lát nữa cô sẽ biết.” Hạ Thiên hì hì nở nụ cười, không có nói thẳng.
“Có vẻ ngươi hiểu rất rõ đối với trận pháp nhỉ?” Ninh Nhụy Nhụy có chút hiếu kỳ, trong ấn tượng của nàng, Hạ Thiên ngoại trừ y thuật cao siêu, sau đó là vũ lực nghịch thiên ở bên ngoài, dường như cũng không có tài năng đặc biệt gì khác.
“Ta không có hứng thú với trận pháp, có điều Thần tiên tỷ tỷ nàng ấy hiểu rất rõ.” Hạ Thiên biết Ninh Nhụy Nhụy có nghĩ gì, thuận miệng nói: “Trước đó, nàng ấy có dạy ta, mà ta là thiên tài, chỉ cần nghe một lần đã có thể nhớ kỹ.”
“Đó cũng là vị Thần tiên tỷ tỷ kia lợi hại, không phải ngươi lợi hại.” Ninh Nhụy Nhụy đối với Thần tiên tỷ tỷ trong miệng Hạ Thiên rất là hiếu kỳ, dường như Y Tiểu Âm cũng từng nhắc qua với nàng, trong giọng nói cũng không thiếu sự kính nể.
“Thần tiên tỷ tỷ là vợ lớn của ta, nàng ấy lợi hại chính là ta lợi hại.” Hạ Thiên nói với dáng vẻ điều đó là chuyện đương nhiên.
Ninh Nhụy Nhụy nghe đến đây thật muốn mắng to một tiếng.
“Hạ tiên sinh, Ninh tiểu thư, các ngươi không có sao chứ?” Có người từ trong đám người chen chúc đang điên cuồng phát tiết kia chen ra ngoài, đi về phía Hạ Thiên cùng Ninh Nhụy Nhụy.
“Ngươi là......” Ninh Nhụy Nhụy tập trung nhìn vào, phát hiện người đến là Sở Phong, có điều dáng vẻ của hắn ngược lại lại già hơn một chút so trước đó, chẳng lẽ mới vừa rồi bị người khác hút đi một phần tuổi thọ?
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngươi không cần nói nhảm, chúng ta làm sao có thể có việc.”
“Ha ha, là ta nói sai.” Sở Phong hơi có chút áy náy nói: “Vừa rồi ta còn muốn nhắc nhở các ngươi, xem ra là ta quá lo lắng, Hạ tiên sinh vô cùng có bản lĩnh, đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Ngươi có vẻ giống như đã già đi bảy, tám tuổi?” Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng hỏi. “Thật ra không phải già, mà là khôi phục tuổi tác với bề ngoài lúc mới tới nơi đây.” Sở Phong cười giải thích nói: “Lúc ta tới đây đã ba mươi sáu tuổi, lại ở đây lăn lộn gần mười năm, chỉ là sau đó từ trong trận pháp nơi này được chút tuổi thọ, mới khiến cho ta duy trì bề ngoài ba mươi tuổi trước kia.”
“A, vậy ngươi đây coi như là bị thiệt thòi rồi?” Ninh Nhụy Nhụy cũng chỉ là tùy tiện hỏi một chút, thuận tiện thay đổi lực chú ý của Hạ Thiên, nếu không thì hắn chắc chắn sẽ lại đòi nàng cái gọi là phúc lợi.
“Kỳ thực không thiệt thòi một chút nào.” Sống ở nơi như này, từ lâu tâm cảnh của Sở Phong sớm đã rèn dũa như giếng cổ không dao động rồi, “Nghiêm chỉnh mà nói, ta cũng gần năm mươi tuổi, bây giờ có thể bảo trì dáng vẻ lúc 36 tuổi, ngược lại là kiếm lợi lớn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận