Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2617: Biến thành người bình thường

Hạ Thiên có chút cạn lời nói: “Hai tin tức đó ngươi cứ nói là được, gì mà hội trưởng với không hội trưởng.”
“Lão đây cũng vì bất đắc dĩ thôi.” Ông lão áo xám vẻ mặt đau khổ nói: “Trong Thần Tiên hội số lượng người tầm ba trăm, nhưng cục diện nơi đó lại vô cùng phức tạp, nếu như ta còn sống thì có thể áp chế được, cơ mà một khi ta chết đi, chỉ sợ dẫn đến rối loạn to lớn.”
“Cho nên cần phải có một người đến tiếp quản, theo ta thì chỉ có Hạ tiên sinh làm được điều đó.”
Hạ Thiên vẫn là câu nói kia: “Ta có thể xử lý, nhưng tại sao ta phải làm thế.”
“Thế nên lão đây chuẩn bị hai tin tức.” Ông lão áo xám tỏ vẻ áy náy: “Cũng không phải ta không thành khẩn, thật ra trước đó chưa có ai liên lạc với Hạ tiên sinh, lại nghe thấy đủ loại tin tức của ngươi, thế mới xuất hiện cách đó.”
Thạch Thuần vừa nghe đã biết chỗ then chốt: “Cũng chính là nói, ngươi muốn dùng hai tin tức này bảo anh rể xử lý hộ ngươi hai chuyện?”
“Có thể nói như vậy.” Ông lão chần chừ chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu thừa nhận.
“Vậy hiện tại bớt nói lời thừa thãi đi, trực tiếp nói hai tin tức kia ra.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Nếu như thật sự có tác dụng với ta, thì ta có thể suy nghĩ hoàn thành hai chuyện này giúp ngươi.”
“Tốt quá rồi, Hạ tiên sinh thật sự là đại ân nhân của ta và Thần Tiên hội.” Lão giả kích động tiến lên hai bước, xem trừng đang muốn quỳ xuống, có điều bị Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần ngăn lại.
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Đừng chơi trò đó, nói thẳng đi.”
“Được.” Ông lão được Ninh Phi Diệp dìu về chỗ ngồi, thở hổn hển rồi mới nói tiếp: “Đầu tiên là tin tức về tiểu tiên giới, chắc tầm sáu mươi năm trước, tiểu tiên giới từng phái người đến giới thế tục mời chào lão đây, khi đó ta sợ bọn họ có ý đồ khác nên từ chối.”
“Lần này tiểu tiên giới sẽ phái sứ giả đến Chung Nam Sơn để tham gia đại hội Ẩn Tiên, ta có thể nói thân phận thực sự của sứ giả đó cho ngươi biết.”
“Tin tức này không có tác dụng gì với ta cả.” Hạ Thiên nghĩ trong chốc lát, thẳng thừng lắc đầu nói: “Chỉ cần sứ giả gì đó đến Chung Nam Sơn là ta sẽ có cách biết thân phận của hắn.”
“Lão đây tất nhiên tin tưởng Hạ tiên sinh có năng lực đó.” Ông lão áo xám ngược lại không vì vậy mà hoảng loạn, vô cùng bình tĩnh bổ sung: “Nhưng tin tức ta cung cấp có thể giúp Hạ tiên sinh bớt chút thời gian.”
Hạ Thiên tỏ vẻ không quan tâm: “Tin tức này miễn cưỡng được, nói tiếp cái sau đi.”
“Tin tức thứ hai là liên quan đến Nghịch Thiên Bát Châm.” Lúc này ông lão có chút căng thẳng, nói rằng: “Theo mấy trăm năm nay ta điều tra, tam đại bí cảnh ở trên địa cầu đều liên kết với một nơi, hình như nơi đó là một tòa tiên mộ, bắt nguồn từ hàng vạn năm trước, Nghịch Thiên Bát Châm ở địa cầu có khả năng là do tiên nhân mang tới.”
“Tin tức này ngược lại có chút thú vị.” Hạ Thiên cười hì hì, “Cơ mà sao ngươi lại biết những việc này.”
Lão giả thành khẩn nói: “Năm đó lúc ở trong bí cảnh Quy Khư, từ trong miệng một tiểu cô nương tự xưng Lăng Linh biết được.”
“Lăng Linh?” Ninh Nhụy Nhụy lập tức nhớ đến cô nương váy hoa nhí mà nàng và Hạ Thiên gặp được ở bí cảnh dưới biển, hình như cũng tự xưng là Lăng Linh, cuối cùng cũng là nàng ta âm thầm ra tay với Hạ Thiên ép người thần bí áo đen không thể không tự bạo nguyên thần.
Hạ Thiên đương nhiên cũng nghĩ tới cô nương váy hoa nhí, có chút tò mà lẩm bẩm nói: “Khi đó sao nàng không nói việc này với ta?”
“Xem ra hai vị cũng đã gặp cô nương đó rồi.” Ông lão áo xám nhìn vẻ mặt của Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, “Già đây gặp nàng tại bí cảnh U Minh, Tiểu Diệp gặp ở bí cảnh Thiên Cung, mà các ngươi lại gặp nàng ở bí cảnh Quy Khư, điều này cũng đủ chứng minh ba bí cảnh đó thực ra là cùng một nguồn gốc.”
“Nếu bí cảnh Quy Khư và U Minh đã sụp đổ, vậy không nói tiến vào tiên mộ gì đó chỉ có thể đi vào từ bí cảnh Thiên Cung sao?” Ninh Nhụy Nhụy biết khoảng thời gian này Hạ Thiên và Y Tiểu Âm đều luôn tìm kiếm tin tức về Nghịch Thiên Bát Châm, không khỏi gặng hỏi.
“Không sai.” Ông lão áo xám tiếp tục nói: “Có điều cửa vào của bí cảnh Quy Khư luôn bị nắm giữ trong tay ẩn thế Tiêu gia, người khác hoàn toàn không biết.”
“Việc này không thành vấn đề.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thản nhiên nói: “Hai tin tức của ngươi bất kể là từ tính thực dụng hay tính bí ẩn đều thiếu thú vị, cơ mà ai bảo ta trông đẹp trai như này, vợ Băng Băng trước đây cũng thường dặn dò ta phải làm nhiều việc tốt hơn, miễn cưỡng giúp ngươi một lần đấy.”
Hạ Thiên vừa nói xong, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một cây châm bạc, tùy tiện đâm mấy phát lên người ông lão, rồi bỗng dưng để lại cái châm trong huyệt vị sau đầu.
“Trước giờ ta không dùng châm pháp chủ động giết người, trừ những đồ đần đến trêu chọc ta.”
Hạ Thiên vẫn là dáng vẻ không quan tâm gì, “Cho nên một châm này ta không giết ngươi, chỉ là biến ngươi thành người bình thường, châm còn thì ngươi có thể sống tiếp, muốn chết thì rút châm ra.”
“Thế thôi, ngươi tự mà giải quyết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận