Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3031: Môn chủ Quỷ Y Môn

Dinh thự Triệu gia.
Trong đại sảnh bỗng nhiên xuất hiện một lão giả râu dài, gương mặt thon dài, hơi có chút giống với mấy lão thần tiên bên trong mấy bức cổ họa.
Lúc này, tay lão giả râu dài đang đặt trên đỉnh đầu Triệu Tửu Nhi, mắt nhắm lại, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Triệu Tửu Nhi dường như rất đau đớn, lông mày cau chặt, răng cũng không ngừng run rẩy, chỉ là không phát ra được âm thanh nào.
Bên cạnh là mấy cận vệ Triệu gia cùng thành viên Thiên Đạo tổ. Đáng tiếc, chẳng biết tại sao bọn họ lại không thể động đậy.
“Ngươi mau thả Tửu Nhi ra.” Triệu Thanh Thanh nhìn thấy, không khỏi tức giận, phi thân một cước đạp tới.
Ánh mắt lão giả râu dài hơi nghiêng qua, một tay khác hờ hững phất lên, hóa giải cú đạp của Triệu Thanh Thanh.
Triệu Thanh Thanh sững sờ. Sau khi tiến vào Kim Đan Kỳ, nàng đối chiến với những người khác gần như chưa từng thất bại. Cho dù gặp phải đối thủ khó dây dưa, tối đa cũng là sức mạnh ngang nhau.
Lão giả râu dài trước mắt giống như thế ngoại cao nhân, công lực thâm bất khả trắc, chỉ tiện tay phất một cái đã hóa giải lực đạo của nàng, khiến nàng có ảo giác như đang đối mặt với Hạ Thiên.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Triệu Thanh Thanh biết người đến nhất định không đơn giản, liền quát: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi có chiêu thức gì thì cứ đối phó với ta, ngươi mau thả Tửu Nhi ra.”
“Ngươi đừng nhúc nhích, lão phu không có ác ý.” Tay trái lão giả râu dài nhấc lên, điểm một điểm về phía Triệu Thanh Thanh. Một luồng ánh sáng nhạt chậm rãi từ ngón tay ông ta bắn vào người Triệu Thanh Thanh.
Triệu Thanh Thanh ngạc nhiên phát hiện, nàng không thể động đậy được. Lúc này, nàng mới nhìn thấy mấy cận vệ và thành viên Thiên Đạo tổ đều có loại ánh sáng trong suốt màu trắng này trên người.
“Thật kỳ lạ!”
Lão giả râu dài thu tay khỏi đầu Triệu Tửu Nhi, sau đó sờ râu mép của mình, kinh ngạc lẩm bẩm: “Bé con này có hàn âm chi huyết, tại sao bây giờ hàn âm chi khí lại không có, rõ ràng giống như người bình thường.”
“Chẳng có gì kỳ lạ cả, bởi vì ta đã chữa khỏi chứng âm huyết cho nó rồi.”
Hạ Thiên chậm rãi bước vào trong đại sảnh, hơi vung tay lên, sợi ánh sáng màu trắng trên người Triệu Thanh Thanh và đám cận vệ kia đều biến mất.
Lão giả râu dài quay sang nhìn Hạ Thiên, ánh mắt chuyên chú giống như đang nhìn một trân phẩm hiếm thấy. Ông ta thỏa mãn gật đầu: “Nội tú tại tâm, tiềm lực vô hạn, xứng làm truyền nhân của ta.”
“Lão đầu nhi, đầu óc của ngươi bị hỏng rồi à.” Hạ Thiên nhếch miệng, bất mãn nói: “Ngươi làm truyền nhân của ta còn tạm được.”
“Ngươi tên Hạ Thiên đúng không?” Lão giả râu dài cũng không tức giận, gương mặt thậm chí còn không có biểu hiện dư thừa: “Lão phu tên Vạn Quy Nhân, Môn chủ Quỷ Y Môn, sư phụ của sư phụ Trương Minh Đà ngươi.”
“Quỷ Y Môn?” Hạ Thiên nghiêng đầu, có chút không rõ ràng lắm: “Đại sư phụ chưa hề nói cho ta biết về Quỷ Y Môn gì cả. Việc ông ấy có sư phụ, mấy ngày trước ta mới biết.”
Lão giả râu dài quay người lại nhìn Hạ Thiên, chậm rãi nói: “Hình như ngươi học quá nhiều thứ, khí tức trên người hỗn tạp, nhưng chủ khí tụ mà không tan, nói rõ tu vi của ngươi rất tinh thâm. Xem ra, y thuật đã sớm vượt qua Trương Minh Đà.”
“Y thuật của Đại sư phụ chỉ là tạm được, ta đã vượt qua ông ấy từ hai mươi năm trước rồi.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Tuy nhiên, lão đầu nhi, ta mới biết được sư phụ của đại sư phụ ta còn sống, ngươi đột nhiên xuất hiện, không phải cố ý đến chiếm tiện nghi của ta đấy chứ.”
“Lão phu là sư phụ của sư phụ ngươi, ngươi không thể phủ nhận điều này được.” Lão giả râu dài bình thản nói: “Chỉ cần lão phu còn sống, ngươi nhìn thấy ta còn phải gọi ta một tiếng sư tổ. Cái này không tính là chiếm tiện nghi mà là sự thật.”
Hạ Thiên lười biếng khoát tay: “Ngươi nghĩ như thế nào là chuyện của ngươi, muốn ta gọi ngươi là sư tổ, ngươi có tư cách này sao?”
“Ha ha.” Lão giả râu dài khẽ cười một tiếng, từ trong ngực lấy ra một quyển thẻ tre ném cho Hạ Thiên: “Đây coi như quà gặp mặt. Bảo ngươi gọi lão phu một tiếng sư tổ cũng đủ rồi.”
Hạ Thiên đưa tay tiếp nhận, tiện tay lật một cái. Hắn phát hiện mình hoàn toàn không biết chữ viết bên trên: “Lão đầu nhi, ngươi đưa cho ta cái gì thế?”
“Ngươi giải bạch khôi tuyến của lão phu, sử dụng chính là khí châm.”
Lão giả râu dài vuốt râu nói: “Đáng tiêc phương pháp mà ngươi dùng quá thô ráp, nhưng nhờ linh khí tinh thuần nên đã che giấu được khuyết điểm này. Tuy nhiên, nếu gặp phải cao thủ ngang cấp, thủ pháp này của ngươi không đủ dùng. Trên thẻ trúc ghi lại pháp quyết tích lũy khí thành ti, ngươi có thể học.”
“Không cần đâu.” Hạ Thiên nhếch miệng, ném thẻ tre lại cho lão giả râu dài: “Lão đầu nhi, ngươi giữ cái đồ chơi này lại chơi một mình đi.”
Lão giả râu dài không lên tiếng, chỉ nhìn vào hai mắt Hạ Thiên, lập tức lắc đầu: “Chỗ tốt đưa đến cửa lại không cần, đúng là cùng một loại với Trương Minh Đà. Chỉ tiếc là không hợp với tôn chỉ của Quỷ Y Môn.”
“Lão đầu nhi, ta lặp lại lần nữa.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta không phải người của Quỷ Y Môn gì cả, ta chỉ là đồ đệ của Quỷ Y Trương Minh Đà. Ông ấy là đại sư phụ của ta. Ngoài ra, Quỷ Y Môn gì đó, sư tổ gì đó, ta không nhận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận