Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2085. Giữ người ở lại

“Tiểu muội chân dài, không cần để ý đến con quái vật xấu xí kia.” Hạ Thiên cười hì hì: “Nói chuyện với người xấu xí quá nhiều có thể sẽ trở nên xấu xí đấy. Chúng ta đi thôi, ở đây chán lắm.”
Viên Tiểu Điệp không cam lòng như vậy, nhưng biết mình không đủ thực lực, cho nên nàng đành phải quay đầu lại nói với Tô Diệp: “Tô tiên sinh, chẳng lẽ ngươi dự định mặc kệ vậy à?”
Tô Diệp khoanh tay nói: “Người đã chết rồi, còn quản gì nữa?”
Vào lúc này, cơ thể của Viên Thiên Chính nhanh chóng phân huỷ, gió thổi qua liền biến thành tro. “Tô tiên sinh, ngươi đừng quên lời giao phó của vị đại nhân kia!” Viên Tiểu Điệp hằn học nhìn Tô Diệp: “Còn nữa, Viên Thiên Chính chết như vậy, cho nên chúng ta có thể sẽ không khống chế được không gian này, khi xảy ra chuyện,
chúng ta có lẽ đều sẽ bị chôn dưới đáy biển.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Tô Diệp trông rất lạnh lùng: “Chẳng lẽ ngươi có cách để hắn khởi tử hồi sinh sao?” Viên Tiểu Điệp khó chịu nói: “Tô tiên sinh, bây giờ không phải lúc để nói đùa. Ở tầng này nhất định phải có người tu tiên trên Nguyên Anh kỳ, Viên Thiên Chính đã chết, vậy chúng ta phải bẫy Hạ Thiên và Ninh Nhuỵ Nhuỵ ở đây, nếu không, vị đại nhân kia sẽ rất tức giận.”
“Chậc chậc chậc.” Tô Diệp mỉm cười, nhìn Viên Tiểu Điệp một cách đầy ẩn ý: “Ta còn tưởng ngươi thật sự là vì lão tổ của nhà họ Viên chết nên mới buồn như vậy chứ.” Vẻ mặt của Viên Tiểu Điệp lạnh lùng, đã hoàn toàn mất đi cơn tức giận dâng trào vừa rồi: “Người đã chết rồi, nói những điều đó còn có ích gì. Vả lại cũng chỉ là một phế vật sống hơn trăm năm mà thôi, còn thật sự coi mình là lão tổ của nhà họ Viên, chết cũng rất xứng đáng.”
“Hay đấy.” Tô Diệp bỗng thấy thích thú, vừa cười vừa nói: “Không cần biết Viên Thiên Chính có phế vật đến đâu, tu vi cũng cao hơn ngươi. Ta rất muốn hỏi, ngươi định giữ Hạ Thiên lại như thế nào?”
“Ta thực sự đã nghĩ ra một giải pháp.” Trong mắt Viên Tiểu Điệp hiện lên một tia hung ác, thì thào: “Nhưng ta cần Tô tiên sinh phối hợp, ở lại một lát, ngươi làm như vậy…”
Mặt khác, Hạ Thiên và Ninh Nhuỵ Nhuỵ đã đi xa, họ không lấy tình tiết vừa rồi để trong lòng.
“Nữ nhân vừa rồi kia có phải là nhân viên phục vụ trên tàu du lịch đúng không?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ nhíu mày, trong lòng dâng lên một linh cảm không rõ: “Sao nàng ta lại xuống tàu du lịch chứ, những người trên tàu di lịch không biết thế nào rồi.”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Con tàu du lịch đó đã phát nổ rồi.”
“Hả, ngươi nói gì?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ sững sờ một lúc, sau đó quay lại nhìn Hạ Thiên: “Ngươi vừa nói gì, nói lại lần nữa đi.”
“Tiểu muội chân dài, cô đã nghe rất rõ ràng rồi, tại sao còn muốn ta nói lại lần nữa.” Hạ Thiên uể oải nói.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ lo lắng nói: “Nếu tàu du lịch nổ tung rồi, lối đi chắc chắn không còn, vậy làm sao chúng ta có thể thoát ra ngoài?”
“Muốn ra ngoài thì có rất nhiều cách, lo gì chứ.” Hạ Thiên không cảm thấy đây là vấn đề gì.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ hỏi: “Vừa rồi ngươi cũng nghe nói rồi, nhân viên phục vụ đó cũng là người của nhà họ Viên, không biết người được gọi là tiền bối tu tiên kia có phải cũng là họ Viên không? Hoặc có mối liên hệ lớn với nhà họ Viên.”
“Dù có liên quan hay không thì cũng không liên quan gì đến chúng ta.” Hạ Thiên vươn vai, mỉm cười với nàng: “Tiểu muội chân dài, trời tối rồi, chúng ta vẫn nên kiếm chỗ ngủ trước đi.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ ngẩng đầu lên nhìn, tuy chỉ thấy một hình ảnh mờ ảo và hỗn loạn, nhưng ánh sáng hắt ra đủ sáng khiến không gian này không khác gì ban ngày.
“Ở đây không có bầu trời, lấy đâu ra bóng tối.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ trợn mắt nhìn Hạ Thiên, tên lưu manh này rõ ràng là muốn làm chuyện xấu, cố tình kiếm cớ kém như vậy.
Hạ Thiên vô tội nói: “Tiểu muội chân dài, bên ngoài trời sắp tối rồi, không tin cô có thể kiểm tra thời gian.”
“Ta không kiểm tra, dù bên ngoài trời tối thì sao.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận nói: “Ở đây không tối, với lại ta cũng không buồn ngủ, ngươi muốn ngủ thì tìm chỗ ngủ đi, ta hoàn toàn không muốn ngủ.”
“Tiểu muội chân dài, cô thật sự không muốn ngủ sao?” Hạ Thiên lại hỏi.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ nghe những lời của hắn dường như còn có ý nghĩa khác, nàng không khỏi hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ngươi buồn ngủ sao?”
“Ta không buồn ngủ.” Hạ Thiên cười hì hì: “Ta sợ cô buồn ngủ mà không nói nên mới nói vậy.”
Nàng mở miệng muốn nói gì đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng kiệt quệ, khiến nàng có chút mệt mỏi, mi mắt càng ngày càng nặng, đến mức không nhấc lên được.
“Hở? Không đúng!” Thể chất của Ninh Nhụy Nhụy bây giờ đặc biệt, nàng theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm, thế là nàng tỉnh lại, trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Có phải lại là trò quỷ của ngươi không?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Tiểu muội chân dài, là bản thân của cô buồn ngủ, liên quan gì đến ta.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ cảm thấy khó hiểu không thôi, sự mệt mỏi vừa rồi đến quá đột ngột, cũng biến mất nhanh chóng, như thể nó thực sự không tồn tại, nàng không nhịn được lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là ảo tưởng của ta.”
“Tiểu muội chân dài, nếu cô thật sự muốn ngủ cũng không sao, cô cứ ngủ đi, ta sẽ không quậy phá đâu.” Hạ Thiên tỏ vẻ chân thành, cười hì hì nói: “Tuy nhiên, ta quan tâm đến cô nhiều như vậy, có muốn tặng ít phần thưởng cho ta không?”
“Ngươi quan tâm đến ta sao?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ vẫn không thể hiểu được suy nghĩ cẩn thận của hắn, tên lưu manh này đôi khi rất bá đạo, nhưng phần lớn lại rất ngây thơ, rõ ràng là hắn đã ngoài ba mươi tuổi, vậy mà vẫn trông như một đứa trẻ.
Hạ Thiên gật đầu, nghiêm túc thừa nhận: “Đúng vậy.” “Ừm, ta sẽ coi như ngươi có.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ không muốn tiếp tục về chủ đề ấy, nàng nghĩ đến một việc: “Vừa rồi chúng ta nên hỏi đường bọn người Tô Diệp, nếu không, đi loanh quanh như chúng ta, lúc nào mới có thể tìm được đường lên tầng tiếp theo chứ?”
“Tiểu muội chân dài, kỳ thực không cần tìm.” Hạ Thiên uể oải nói: “Những kẻ ngốc đó sẽ tự động dẫn dắt chúng ta.”
Nàng thực sự cảm thấy điều kia là đúng, dọc đường bọn hắn đúng là không hề chủ động tìm đường, chỉ cần đánh gục người trên tàu du lịch, bọn hắn đã có thể thu hoạch được danh ngạch, hoặc lối đi trực tiếp xuất hiện.
Ngay cả đến cung điện dưới này, bọn hắn cũng không mất nhiều thời gian tìm kiếm, đủ loại nhân vật tràn vào, như thể đã được an bài từ lâu.
“Vậy ý của ngươi là chờ đợi người khác đến tìm chúng ta?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ cười hỏi.
Hạ Thiên cười hì hì nói: “Chúng ta không cần phải đợi, có thể du sơn ngoạn thủy, hoặc ngủ trước một giấc.”
“Bỏ đi, nói với ngươi chuyện này cũng tương đương với nói cũng vô ích. Ta muốn tự mình tìm cách đi xuống.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ từ nhỏ đều sống trong bầu không khí tích cực, đương nhiên sẽ nảy sinh tâm lý chủ động giải quyết mọi việc, mặc dù hiện tại nàng đã bị hắn ảnh hưởng rất nhiều, nhưng nàng chưa bao giờ là người đợi thời cơ đến.
“Hai vị, đợi một chút!”
Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng hét vội vàng.
“Tay của ngươi…” Ninh Nhuỵ Nhuỵ nhìn lại thì thấy là nữ nhân đội mũ trước đó, nhưng nàng bị khuyết mất một cánh tay, máu đã ngừng chảy, nhưng trông nàng khá khó xử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận