Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3598: Mau đánh ta đi

“Vậy tại sao ngươi còn không hỗ trợ, còn đứng thất thần ra đó?”
A Cửu trừng Hạ Thiên một chút. Nàng nhìn không ra Từ Côn Luân có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng Hạ Thiên xưa nay không nói láo ở phương diện này, không khỏi có chút bận tâm.
Hạ Thiên cười nói: “Không sao, cho dù cha nàng chết thật, ta cũng có thể cứu sống.”
“Ngươi có bệnh đúng không?”
A Cửu tức giận nói: “Chẳng lẽ chuyện sinh tử có thể dùng để chơi sao?”
Hạ Thiên gật đầu: “Cửu nha đầu, nàng đừng kích động, chỉ cân ông ta không ngốc đến mức không có thuốc chữa, thật ra vẫn còn cơ hội sống. Sát chiêu của lão đạo sĩ kia cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.”
“Con mẹ nó, ngươi có thể câm miệng lại cho ta được không?” Từ Côn Luân tức đến mức quay lại trừng mắt với Hạ Thiên.
Hạ Thiên cười một tiếng, nói với A Cửu: “Được rồi, ông ta không chết đâu.”
“Sao?” A Cửu ngẩn người, nghi ngờ hỏi: “Có ý gì?”
“Cửu nha đầu, nàng tiếp tục xem đi rồi biết.” Hạ Thiên chỉ Tình Hạc đạo trưởng.
Từ Côn Luân từ Hạ Thiên hiểu được chút dị dạng bên trong, không khỏi bắt đầu cẩn thận, mắt lạnh nhìn lão đạo sĩ đối diện.
Lúc này, gương mặt Tình Hạc đạo trưởng đỏ bừng lên, mạch máu như muốn xé rách làn da phun ra ngoài. Ông ta dường như rất đau đớn, cắn chặt răng nói: “Ngươi đánh đi. Tại sao ngươi lại không dùng khí lực lớn nhất để đánh ta? Mau đánh ta đi.”
“Ông ta còn cầu người khác đánh?” Tề Ngữ Thi khó hiểu hỏi.
Con ngươi Tề lão gia tử co rụt lại, dường như hiểu ra chuyện gì, thuận miệng nói: “Mọi người cẩn thận, tốt nhất mau rời khỏi viện tử, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.”
“Không cần đâu.” Hạ Thiên lười biếng nói.
A Cửu vẫn không nhịn được sư hiếu kỳ, nói với Hạ Thiên: “Chuyện gì xảy ra với ông ta vậy?”
“Các ngươi tùy tiện đến ai cũng được, mau đánh ta đi.” Hốc mắt Tình Hạc đạo trưởng to dần lên, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung, đành phải cắn răng rống to với đám đạo sĩ trẻ mà ông ta mang đến.
Đám đạo sĩ trẻ cũng bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, không khỏi nhìn nhau, không người nào dám ra tay.
“A!”
Tình Hạc đạo trưởng phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó là một loạt tiếng nổ, mạch máu trên cơ thể nổ tung.
Ba hư tượng to lớn cao mấy chục trượng dần dần hiện ra sau lưng ông ta, chỉ là vẫn mơ hồ không chịu nổi, thậm chí còn lấp lóe mấy lần, giống như bóng đèn không đủ điện.
Một luồng uy áp khổng lồ như núi lở giáng xuống, toàn bộ hậu viện Tề gia giống như quả khí cầu bị dùng sức bóp, dường như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Một cây đại thụ trong viện cũng chịu sức ép, ép cong thân cành, mấy lá cây rơi xuống.
“Á!”
Không ít đạo sĩ trẻ tuổi trong sân bị nổ tung màng nhĩ, miệng mũi chảy máu, lập tức ngã xuống đất, rú thảm không thôi.
“Mau đánh ta đi, nếu không, mọi người sẽ phải chết.” Tình Hạc đạo trưởng cắn chặt răng, phun ra vài chữ.
Có một số đạo sĩ trẻ tuổi không do dự, rút kiếm dốc hết toàn lực đâm vào chỗ yếu hại của Tình Hạc đạo trưởng.
Bành.
Mũi kiếm chạm vào cơ thể Tình Hạc đạo trưởng, nổ thành từng luồng ánh sáng trắng. Một số đạo sĩ trẻ tuổi trong nháy mắt hóa thành một chùm huyết vụ.
“Ta hiểu rồi.” Lông mày Từ Côn Luân cau lại, thoáng có chút suy nghĩ mà sợ: “Đạo sĩ kia dùng loại công pháp phản tổn thương gấp bội, chỉ cần bị công kích là có thể trả về gấp mấy lần. Vừa rồi ta tùy tiện ra tay, ta có thể bị quyền lực trả về đánh chết.”
Luồng ánh sáng trắng qua đi, Tình Hạc đạo trưởng tê liệt ngã xuống đất, không ngừng thở hổn hển.
Đám đạo sĩ trẻ tuổi còn lại bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. Tề Ngọc Khôn thậm chí sợ đến tè ra quần. Tuy nói mấy năm ông ta đào vong, ông ta thường xuyên qua lại với đám đạo tặc, nhưng chưa từng gặp qua cảnh tượng này. Điều đó hoàn toàn vượt ra khỏi sự nhận biết của ông ta.
“Ngươi, các ngươi không biết nói võ đức gì cả.” Tình Hạc đạo trưởng oán độc nhìn chằm chằm Từ Côn Luân và Hạ Thiên: “Ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ ám toán bần đạo, Tam Thanh sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
Hạ Thiên khó chịu trừng mắt nhìn Tình Hạc đạo trưởng: “Đầu óc ngươi nhất định là mắc bệnh nặng rồi.”
“Ngươi rõ ràng là ác giả ác báo, oán được ai chứ?” A Cửu lạnh giọng nói.
Từ Côn Luân cười ha hả: “Muốn hố ta, kết quả hố không được, ngược lại còn gài bẫy mình, thế mà còn mặt mũi nào nói với ta mấy lời đó chứ. Da mặt ngươi còn dày hơn so với tường thành.”
“Là các ngươi sai.” Gương mặt Tình Hạc đạo trưởng càng thêm vặn vẹo, không cam lòng và oán độc, rốt cuộc không che giấu được nữa.
Đầu tiên, ông ta chỉ vào Tề lão gia tử mà mắng: “Ngươi nên sớm đưa tàn quyển cho bần đạo, vậy thì còn xảy ra chuyện gì nữa chứ. Ta giúp ngươi nhiều như thế, ta chỉ cần một quyển sách rách nát, thế mà ngươi lại không cho. Ngươi đúng là một cẩu vật vong ân phụ nghĩa.”
Tề lão gia tử tức đến mức dựng râu trừng mắt, há miệng muốn phản bác nhưng lại cảm thấy chẳng có gì đáng nói.
“Còn ngươi nữa, tiện nha đầu không biết xuất hiện từ đâu lại muốn đuổi bần đạo đi.” Tình Hạc đạo trưởng hoàn toàn không thèm đếm xỉa: “Ngươi nhất định cũng coi trọng thứ đồ như thế. Tề Thanh Nham, ngươi có mắt mà không có tròng, lại chọn loại người này nối nghiệp. Kết quả của ngươi tuyệt đối còn tệ hơn nữa.”
Từ Côn Luân tiến lên bóp lấy cổ của ông ta, khó chịu nói: “Được rồi, loại phế vật phiền phức như ngươi, mấy chục năm qua ngay cả thứ đồ mình muốn cũng không lấy được, còn làm nhiều chuyện lề mề chậm chạp như thế, chết sớm một chút là được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận