Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4160: Dù sao ngươi cũng đã chết chắc

“Hạ, Hạ tiên sinh.”
Sát thủ A Sai nghe được giọng nói này, vui mừng kêu to: “Sao ngươi lại đến đây?”
Tiếp theo, hai bóng người rơi xuống, chính là Hạ Thiên và Tô Bối Bối.
Sát thủ A Sai hưng phấn vọt đến trước mặt Hạ Thiên: “Hạ sư… Hạ tiên sinh, chẳng lẽ ngươi cố ý đến giúp ta sao?”
“Ta và ngươi rất quen nhau à?” Hạ Thiên liếc mắt nhìn A Sai, khó chịu nói: “Còn nữa, về sau ngươi không được gọi ta là Đại sư huynh của ngươi.”
“Vâng, vâng, vâng.” Sát thủ A Sai liên tục nhận sai: “Ta chỉ muốn đợi sau khi thành danh sẽ bái sát thần Ngải Luân làm vi sư. Đến lúc đó, ta chính là sư đệ của ngươi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Cho dù ngươi thật sự bái Nhị sư phụ làm vi sư, ta cũng không phải Đại sư huynh của ngươi.”
“Sao?” A Sai không khỏi sửng sốt, trong lòng có chút nghi hoặc: “Vì sao?” Tô Bối Bối mỉm cười, thuận miệng giải thích: “Hạ Thiên có ba người sư phụ. Sát thần Ngải Luân chỉ là Nhị sư phụ của hắn. Nhưng trước khi Sát thần thu nhận hắn, ông ấy đã có một đứa con gái. Nghiêm chỉnh mà nói, cho dù ngươi bái Ngải Luân làm vi sư, ngươi cũng chỉ có thể gọi Hạ Thiên là Nhị sư huynh.”
A Sai bừng tỉnh, đang định mở miệng gọi người, lại bị Hạ Thiên đánh nát vọng tưởng.
“Được rồi, ngươi tốt nhất đừng gọi ta, ta sẽ không đồng ý đâu.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Cho dù Nhị sư phụ thật sự coi trọng ngươi, ta cũng cảm thấy chướng mắt.”
A Sai thở dài, năn nỉ: “Hay ta gọi ngươi là Hạ tiên sinh, như vậy được chứ?”
“Ngươi cứ tự nhiên.” Hạ Thiên hoàn toàn không coi trọng chuyện này: “Nhưng tại sao ngươi lại ở đây?”
Mặc dù Tô Bối Bối chưa từng gặp A Sai, nhưng khi nói chuyện qua Wechat, nàng có nghe Nhiếp Tiểu Lý và Ninh Nhụy Nhụy nhắc qua người này, cũng biết hắn ta đã gia nhập liên minh sát thủ dưới trướng Ám Ảnh Đoàn, xem như một nửa người của mình.
“Ta về đây lập nghiệp, vừa hoàn thành đơn thứ nhất.” A Sai tiện tay chỉ vào hòa thượng lông mày trắng vừa mới bị hắn cắt cổ họng.
Hạ Thiên khinh thường nói: “Cho nên nói ngươi còn kém xa lắm, ngay cả đối phương chết hay chưa cũng không biết.”
“Chưa, chưa chết?”
A Sai kinh ngạc, vội vàng chạy đến bên cạnh lão hòa thượng mày trắng, tiện tay đâm xuống một đao.
Phốc.
Thân đao chui thẳng vào ngực. Hắn ta tin rằng ngay cả tim cũng đã bị đâm xuyên.
“Lần này nhất định sẽ chết.” A Sai nói.
Tô Bối Bối lắc đầu, nhẹ giọng nhắc nhở: “Nếu bọn họ là người bình thường, đúng là chết đến mức không thể chết thêm.”
“Ý của ngươi là bọn họ không phải người bình thường?”
A Sai cảm thấy có chút hoang đường nhưng nghĩ lại, quả thật có chút đạo lý. Bởi vì vừa rồi năng lực mà giám tự biểu hiện thậm chí còn muốn lợi hại hơn cả hắn ta.
Dù sao nơi này cũng là Xiêm La, vốn có rất nhiều cố sự thần thần quái quái. Thiền chùa Kim Cương này cũng rất quỷ dị. Trước khi đến đây, hắn ta cũng đã nghe qua một số lời đồn, chỉ là hắn ta không tin mà thôi.
“Vậy bọn họ là…”
A Sai không biết nghĩ đến điều gì, xoay người sờ soạng người lão hòa thượng mày trắng, quả nhiên phát hiện chỗ không hợp lý: “Cái này…”
Hòa thượng lông mày trắng chỉ còn lại cái túi da, trong túi da là một khung xương khô quắt. Hắn ta lại hai ba bước vọt đến trước mặt giám tự đại nhân, quả nhiên cũng giống như vậy.
“Thế hai tên hòa thượng đến cùng ta đâu rồi?”
A Sai kinh hãi không thôi, quay đầu nhìn xuống đất, quả nhiên không nhìn thấy thi thể của hai người kia.
Tiếp theo, một khô trảo màu đen ướt nhẹp chạm vào gáy của hắn ta.
Hắn ta đang định quay người cho người sau lưng một kích trí mạng, lúc này hắn ta mới giật mình, không biết từ khi nào dưới chân của hắn ta tràn ngập huyết tương, khiến hắn ta không cách nào động đậy được.
“Đừng lộn xộn.” Sau lưng hắn ta vang lên một âm thanh mơ hồ không rõ, tản ra sát khí khiến người ta không rét mà run.
A Sai đối mặt với sợ hãi không biết tên. Hắn ta cảm thấy cổ của mình giống như muốn kết băng nhưng vẫn cố cắn chặt răng, trở tay thọc một đao về phía sau.
Phốc.
Một đao kia giống như đâm vào bùn nhão.
“Đừng phí sức vùng vẫy nữa.” Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên: “Dù sao ngươi cũng đã chết chắc.”
A Sai sững sờ nói với Hạ Thiên: “Hạ tiên sinh, ngươi đang nói với ta hay là nói với tên quái vật đằng sau ta?”
Hạ Thiên không khỏi lườm hắn ta một cái: “Thế con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta nói chuyện?”
“Thế thì ai nói?”
A Sai lại càng sửng sốt, lập tức hiểu ra. Con quái vật sau lưng biết bắt chước âm thanh của người khác.
Tô Bối Bối nhìn chằm chằm thân ảnh mơ hồ sau lưng A Sai, nghiêm túc hỏi: “Ngươi chính là âm Huyết Thần Sứ?”
Bóng người kia dùng chính giọng nói của Tô Bối Bối đáp lại: “Nơi này không có âm Huyết Thần Sứ, các ngươi đến nhầm chỗ rồi, cũng tìm nhầm người rồi.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Đừng dùng giọng nói của Bối nha đầu để nói chuyện, có nghe hay không?”
“Bổn tự đã sớm đóng cửa, không tiếp khách lạ.” Bóng người kia đổi thành một âm thanh khác: “Hai vị vẫn nên sớm rời khỏi nơi này. Bằng không, lão nạp có thể ra lệnh cho hộ pháp tăng đến đuổi các ngươi đi.”
Tô Bối Bối có chút không kiên nhẫn: “Đừng giả bộ nữa. Cho dù ngươi không phải âm Huyết Thần Sứ, ngươi cũng là Long Bà âm La. Đồ đệ A Tán Phổ của ngươi đã bị giết rồi.”
“A Tán Phổ đúng là đệ tử của lão nạp.”
Bóng người kia thản nhiên nói: “Thời gian trước hắn ta đã được mời đến Chung gia trừ tà trấn quỷ, chẳng lẽ các ngươi biết hắn ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận