Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1637. Kiều Đông Hải

Nghe được có người gọi mình, Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, dù sao thì trên thế giới này, người nhớ kỹ tên hắn không nhiều lắm, mà người có thể nhận ra hắn lại càng ít.
Hạ Thiên vừa quay đầu đã thấy một chiếc xe thể thao Lamborghini, người lái chiếc xe là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc rất gợi cảm, ừm, chính là nhìn thoáng qua có hơi yêu diễm một chút.
Nhưng người hô tên Hạ Thiên không phải nữ nhân xinh đẹp kia, mà là nam nhân ngồi kế bên, người đó khoảng cỡ hơn ba mươi tuổi, để tóc dài, nói dễ nghe một chút là có khí chất của nhà nghệ thuật, mà nếu nói thật thì có chút đáng khinh.
Khoan hãy nói, Hạ Thiên có quen biết nam nhân đó, mà trên thế giới này, nam nhân có thể được Hạ Thiên nhớ tới thật sự không nhiều, nếu không phải vì gia hỏa kia là anh vợ của hắn thì hắn cũng không nhớ nổi.
"Hạ Thiên, thật là ngươi sao?" Nam nhân mở cửa xuống xe, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, "Mấy ngày trước, ta còn thử gọi điện thoại cho ngươi, nhưng hình như số của ngươi đã bị cắt, ta không gọi được."
Nam nhân đó không phải ai khác, chính là Kiều Đông Hải, hắn bước nhanh tới trước mặt Hạ Thiên, tiếp theo thấp giọng nói: "Chuyện kia, Hạ Thiên, ngươi có biết việc đảo Thần Tiên biến mất không? Ngươi biết chuyện gì đã xảy ra không? Mấy người Tiểu Kiều các nàng cũng không thấy đâu, có rất nhiều người ở Giang Hải đều chú ý tới chuyện này đấy."
"Ừ, Tiểu Kiều các nàng lén lút đi ra ngoài chơi rồi, không có việc gì, qua mấy hôm sẽ trở về." Hạ Thiên thuận miệng nói, thật ra tới bây giờ hắn hoàn toàn không lo lắng chuyện đó.
Kể từ khi biết Hạ Lãnh đi Dị giới thì Hạ Thiên đã không còn lo lắng cho sự an toàn của các cô vợ nữa, nhưng hắn vẫn rất nhớ các nàng, hơn nữa hắn còn chưa quên việc Thần tiên tỷ tỷ bắt hắn học cho bằng được Nghịch Thiên Đệ Bát Châm, có điều bây giờ hắn không cần quá vội vàng.
"Đi ra ngoài chơi?" Kiều Đông Hải có chút buồn bực, "Nhưng tại sao đảo Thần Tiên cũng biến mất chứ?"
"Các nàng cảm thấy ở nhà mình mới thoải mái nhất, cho nên thuận tiện mang theo đảo Thần Tiên rồi." Hạ Thiên đáp, điều đó thật ra chỉ là suy đoán của hắn, nhưng hắn cảm thấy suy nghĩ này cũng rất là hợp lý, dù sao thì nếu di chuyển toàn bộ đảo Thần Tiên đến Tiên Vân đại lục thì giống như mọi người vẫn còn ở trong nhà mình vậy.
Từ mức độ nào đó mà nói, bây giờ đảo Thần Tiên đã biến thành hòn đảo có thể di chuyển, xét về bản chất thì chẳng khác gì lái một chiếc xe RV (hay còn gọi là xe dã ngoại, một loại xe giống như căn nhà di động dùng để đi dã ngoại) ra ngoài du lịch.
Kiều Đông Hải nhất thời có chút cạn lời, nếu là người khác nói những lời kia thì hắn chắc chắn sẽ cảm thấy đối phương nói hươu nói vượn, nhưng nếu đổi thành Hạ Thiên nói thì hắn tin. Hơn nữa, với năng lực của những người ở trên Đảo Thần Tiên, mặc dù hắn không hiểu rõ lắm, nhưng lại biết các nàng đều rất lợi hại, nếu thật sự muốn mang một hòn đảo đi theo thì chắc không khó khăn gì.
"Vậy được rồi, nếu ngươi còn ở Giang Hải vậy thì chắc không có chuyện gì." Kiều Đông Hải cũng lười hỏi thêm.
Thật ra ở thành phố Giang Hải này, có rất nhiều người rất quen thuộc với cái tên đảo Thần Tiên, một chút truyền thuyết liên quan tới nơi đó cũng có không ít người biết tới, nhưng về việc chủ nhân chân chính của đảo Thần Tiên là ai thì lại không có mấy người biết tới. Có người nói nơi đó thật ra là sản nghiệp của nhà họ Kiều, vì bình thường, người hay đại biểu cho đảo Thần Tiên chính là Kiều Hoàng Nhi.
Nhưng Kiều Đông Hải cũng rất rõ, chủ nhân của đảo Thần Tiên chính là Hạ Thiên, chỉ cần Hạ Thiên còn tồn tại, như vậy dù đảo Thần Tiên có biến mất cũng không phải vấn đề lớn.
Trước đó khi Kiều Đông Hải không liên lạc được với Kiều Tiểu Kiều, cũng không liên lạc được với Kiều Phượng Nhi, Kiều Hoàng Nhi thì hắn đã lập tức gọi cho Hạ Thiên, mà khi Hạ Thiên cũng không thể liên lạc được, hắn bắt đầu có chút lo lắng, nhưng bây giờ khi tận mắt thấy Hạ Thiên xuất hiện ở đây, hắn đã hoàn toàn không còn lo lắng gì nữa.
Nếu Hạ Thiên vẫn ở đây, như vậy ngày đó sẽ không xuất hiện, nếu nhà họ Kiều thật sự gặp phải phiền toái gì thì nhất định Hạ Thiên sẽ có thể giải quyết.
"A Hải, đây là bạn của ngươi à?" Một giọng nói có chút kiều mị truyền đến, người nói đó là của nữ nhân xinh đẹp lái chiếc lamborghini, mà bây giờ nàng ấy đã xuống xe, đi tới bên cạnh Kiều Đông Hải, "Ngươi không giới thiệu cho ta biết một chút sao?"
"Không phải bạn bè, hắn là em rể của ta." Kiều Đông Hải cười ha ha một tiếng, thuận tay ôm eo của nữ nhân xinh đẹp đó, "Hạ Thiên, giới thiệu với ngươi, đây là Loan Loan, bạn gái hiện tại của ta, Loan Loan trong mặt trăng khuyết, Loan Loan, đây là Hạ Thiên, Hạ Thiên trong một năm bốn mùa xuân hạ thu đông."
"Xin chào Hạ Thiên, ta là Loan Loan." Loan Loan nở nụ cười xinh đẹp chào hỏi hắn, "Đây là lần đầu tiên ta nghe A Hải nói hắn có em rể đấy."
"Tại sao ngươi lại lấy tên là Loan Loan?" Hạ Thiên nhìn Loan Loan, có chút khó hiểu, cái tên này có chút kỳ quái.
"Bởi vì ta cảm thấy mỗi người kiểu gì cũng sẽ đi rất nhiều đường quanh co, sau đó thì sao? âm mãi thì dương, cong mãi sẽ thẳng, đường quanh co đi nhiều sẽ trở thành đường thẳng, cho nên ta mới lấy cái nghệ danh như thế." Loan Loan nhẹ nhàng nở nụ cười, "Đúng rồi, ta là diễn viên, dạo gần đây ta vừa mới tham gia một bộ phim điện ảnh tên là Nguyệt Lượng Loan Loan (Vầng trăng cong cong), ngươi có thể đi xem nha."
"Ngay cả phim do vợ ta đóng mà ta còn chẳng muốn xem." Hạ Thiên lười biếng nói.
"Vợ của ngươi?" Loan Loan giật mình, "Hạ Thiên, vợ của ngươi cũng là diễn viên sao? Nhưng, ngươi, ngươi không phải là em rể của A Hải à? Ta nhớ A Hải chỉ có một cô em gái là Kiều Tiểu Kiều, công chúa thiên tài trong truyền thuyết của nhà họ Kiều, có điều hình như nàng ấy không phải diễn viên mà?"
Là bạn gái hiện tại của Kiều Đông Hải, Loan Loan biết được tương đối nhiều về nhà họ Kiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận