Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3347: Ta sẽ bồi ngươi chơi

“Chồng, tại sao chàng lại ở đây?” Sau khi mấy bóng người kia rơi xuống đất, hai người trong đó chạy đến chỗ Hạ Thiên. Đi đằng trước rõ ràng là Ninh Nhụy Nhụy, đằng sau là Triệu Yêu Yêu.
Thân hình của những người khác cho dù lờ mờ nhưng cũng có thể nhận ra, đều là nữ nhân của Hạ Thiên.
Nhưng Hạ Thiên một chút cũng không cao hứng, ngược lại còn cau mày: “Ta ghét nhất người khác giả mạo vợ của ta. Cho dù các ngươi thân bất do kỷ, nhưng vẫn đi chết đi.”
….
Đám người nam nhân mặt sẹo từ giữa không trung rơi xuống, cũng may không bị thương tích gì.
“Nơi này là nơi nào vậy?”
“Vừa rồi là thứ gì thế?”
“Không phải mãng xà sao?”
“Mãng xà cái đầu ngươi đấy. Nó giống một cái xẻng mà không có tay cầm.”
“Xẻng cái đầu ngươi đấy. Ngươi có bao giờ gặp qua cái xẻng nào có thể thành tinh không?”
“Được rồi, tất cả im miệng đi.” Nam nhân mặt sẹo bình tĩnh lại, quát lớn với thuộc hạ của mình: “Chúng ta quan sát hoàn cảnh trước, kiểm tra xem rốt cuộc đây là nơi nào?”
Lúc này mọi người mới thoáng yên tĩnh trở lại.
“Đằng trước hình như có người.” Có người xuyên qua tầm mắt tối tăm mờ mịt nhìn thấy có hai bóng người mơ hồ.
Ánh mắt nam nhân mặt sẹo lóe lên sự cảnh giác, lập tức nhỏ giọng nói: “Lão nhị, lão tứ, hai người qua đó kiểm tra tình huống xem sao. Những người còn lại duy trì cảnh giác, nếu có dị thường lập tức hành động ngay.”
“Rõ.” Một nam nhân bắp thịt cuồn cuộn và một nam nhân râu quai nón chậm rãi bước về phía hai bóng người mơ hồ kia.
Những người khác cầm vũ khí trong tay, lưng tựa lưng, vô cùng cảnh giác nhìn chung quanh.
“Này, các ngươi là ai?” Nam nhân cơ bắp cầm súng tiến đến gần, lập tức quát hỏi người ở xa: “Ngươi lên tiếng đi. Nếu không, đừng trách chúng ta cư xử với các ngươi như nhân vật nguy hiểm.”
Nam nhân râu quai nón không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người kia, đột nhiên nói: “Nhị ca, một người trong đó hình như là lão Thất.”
Nam nhân cơ bắp cũng nhìn ra được hình dáng của một người trong đó rất giống lão Thất bị quái vật nuốt mất trước đó, liền kêu lên một tiếng: “Lão Thất, là ngươi sao?”
Một bóng người trong đó nghe được tiếng gọi mình, hơi quay người lại, sau đó chạy đến chỗ nam nhân cơ bắp và râu quai nón.
“Nhị ca, Tứ ca, tại sao các ngươi lại vào đây?” Quả nhiên, sau khi người này đến gần, diện mạo đã rõ ràng hơn, chính là lão Thất đã bị quái vật nuốt chửng trước đó.
Nam nhân cơ bắp nhìn thấy lão Thất, không khỏi vui vẻ tiến lên ôm lấy đối phương: “Lão Thất, tại sao ngươi lại ở đây? Người đi cùng ngươi là ai vậy?”
“Có người nào sao?” Lão Thất nghi ngờ hỏi: “Vừa rồi chỉ có một mình ta thôi mà, nào có ai khác chứ?”
“Nhị ca, mau rời khỏi đây, hắn ta không phải lão Thất.” Trong lúc hai người đang trò chuyện, nam nhân râu quai nón lặng lẽ đến gần người khác. Sau khi nhìn thấy diện mạo của người này, hắn ta cả kinh, quay lại rống to với nam nhân cơ bắp.
Nam nhân cơ bắp còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bỗng dưng cả người giống như bị xe tải đụng phải, bay ra ngoài mấy trăm mét, bất tỉnh nhân sự.
Đùng đùng đùng đùng!
Nam nhân râu quai nón lập tức nổ súng với lão Thất, những người phụ trách cảnh giới thấy vậy cũng nổ súng theo.
Đáng tiếc, đạn không hề mang đến tác dụng gì. Bắn vào người “lão Thất” chỉ có rơi lộp độp xuống đất mà thôi.
“Rốt cuộc là quái vật gì thế?” Nam nhân mặt sẹo trừng đến rách cả mí mắt. Mặc dù trước khi tiến vào tàn cảnh U Minh, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng không nghĩ đến tình huống bên trong bí cảnh vẫn vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
“Ngươi mới là quái vật đó.” “Lão Thất” có chút khó chịu nói: “Ta ghét nhất người khác giả mạo vợ của ta. Cho dù các ngươi cũng bởi vì trúng huyễn thuật, thân bất do kỷ, nhưng các ngươi vẫn nên đi chết đi.”
Người này rõ ràng là Hạ Thiên, nhưng không biết vì sao trong mắt những người kia lại biến thành lão Thất.
Tuy nhiên, Hạ Thiên lại nhận ra diện mạo thật sự của những người này.
Không cần nghĩ, huyễn thuật này nhất định do sông yêu làm ra, chỉ là không biết nó từ nơi nào biết được hình dáng của Ninh Nhụy Nhụy và Triệu Yêu Yêu.
Nhưng nó không biết được quan hệ chân chính giữa Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên. Cho nên, khi tạo ra huyễn tượng nó lại mở miệng để lộ sơ hở.
Hạ Thiên đương nhiên sẽ không bỏ mặc một nam nhân giả mạo vợ hiện tại và vợ tương lai của hắn. Mặc kệ những người này vô tình hay cố ý, hắn cũng sẽ xử lý hết.
Về phần đường sông yêu quái kia, hắn tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua.
“Lão Thất, là ngươi sao? Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?” Nam nhân mặt sẹo cũng nhìn thấy rõ gương mặt người đến, lập tức kinh ngạc không thôi.
Nam nhân râu quai nón vội vàng nói: “Lão đại, đừng tiến lên, hắn ta không phải lão Thất đâu. Bên chỗ của ta mới là lão Thất thật sự.”
Tào Thiển Thiển đứng bên cạnh nam nhân râu quai nón bó tay, không khỏi lên tiếng: “Ta giống nam nhân lắm sao? Cái gì mà lão Thất, ánh mắt của ngươi có vấn đề hay sao?”
“Không phải lão Thất, vậy thì đi chết đi.” Nam nhân mặt sẹo giận dữ, ngay cả súng cũng không cần, móc một con dao găm đặc chế từ trong ngực ra, đâm tới Hạ Thiên.
Ầm ầm ầm.
Đám người nam nhân mặt sẹo bay rớt ra ngoài, ngã cùng một nơi, xếp chồng lên nhau thành một chồng.
Lúc này, Hạ Thiên hơi tức giận, lấy ra Định Hải Thần Châm, sử dụng Châm Ngoại Châm đâm vào đường sông đang rộng lớn lên.
“Ngươi cảm thấy chơi rất vui đúng không? Vậy ta sẽ bồi ngươi chơi đùa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận