Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4116: Ta không cần thiết phải nói dối

“Lục Ngạc, ngươi đi làm việc đi.”
Tô Bối Bối khoát tay với Lục Ngạc: “Nơi này có ta là được rồi.”
Lục Ngạc gật đầu, không nói thêm câu nào, hơi khom người với Tô Bối Bối một chút rồi rời đi.
Đợi nàng rời đi xong, một bóng người xuất hiện trong phòng, chính là Hoa Ánh Lục.
“Ngươi sợ gặp nàng ấy à?”
Tô Bối Bối có chút buồn cười nhìn Hoa Ánh Lục, gương mặt hiện lên vẻ thích thú.
Hoa Ánh Lục đáp: “Trước kia nàng ta cũng chỉ là thị tỳ của ta, là ta đưa nàng ấy cho ngươi, ta sợ nàng ấy làm gì? Chỉ là để tránh xấu hổ, có thể không cần gặp mặt thì tốt hơn.”
“Tùy ngươi.”
Tô Bối Bối thuận miệng nói một câu, sau đó nói với Hạ Thiên: “Ngươi có hỏi Dạ Ngọc Mị và Isabella ở đâu không?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Nàng ấy không biết.”
“Thế hạ gục nàng ấy chẳng phải vô ích sao?”
Tô Bối Bối sửng sốt: “Nếu chẳng may bọn họ bị bắt thật, bây giờ có khi bọn họ gặp nguy hiểm thật thì sao?”
“Không nói trước bọn họ có năng lực đó hay không?”
Hoa Ánh Lục cười nhạo, khinh thường nói: “Muốn cầu cạnh Hạ Thiên, lại còn bắt cóc nữ nhân của hắn, người có thể làm được chuyện này, hoàn toàn không có quyết đoán giết con tin.”
Hạ Thiên lập tức thu hồi ngân châm: “Không phải quyết đoán hay không, chỉ là một đám ngớ ngẩn đầu óc có bệnh mà thôi.”
“Vậy ngươi có tìm được tin tức nào hữu dụng không?”
Tô Bối Bối hỏi.
Hạ Thiên đáp: “Bọn họ đích thật đã phái người tiếp xúc với muội muội chân dài và vợ sát thủ, nhưng có thành công hay không, nữ nhân này cũng không biết. Nàng ta chỉ đến diễn kịch mà thôi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tô Bối Bối mờ mịt hỏi.
“Trước đó, muội muội chân dài ở Tiểu Tiên Giới chờ tin tức, vợ sát thủ hẳn vẫn còn ở đảo Cuồng Hoan.”
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Chúng ta đến hai nơi này kiểm tra thì biết thôi.”
Tô Bối Bối suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta chia nhau ra hành động đi. Ngươi đến Tiểu Tiên Giới kiểm tra, ta đến đảo Cuồng Hoan.”
“Không cần đâu. Đến hai nơi này cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
Hạ Thiên nói: “Nàng đến đảo Cuồng Hoan có một mình, nếu chẳng may gặp phải mấy tên ngớ ngẩn, nàng ứng phó được không?”
Tô Bối Bối nói: “Có cái gì mà không ứng phó được. Trước khi ngươi đến, không phải nữ nhân này đã bị ta chế phục sao?”
“Chứ không phải nữ trợ lý của nàng chế phục à?”
Hạ Thiên nói.
“Cũng giống nhau thôi.”
Tô Bối Bối không vui khi nghe lời Hạ Thiên nói: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Ý ngươi nói ta không giải quyết được nữ nhân đó sao? Ta cũng không phải là chưa từng đến đảo Cuồng Hoan.”
Hạ Thiên lười biếng trả lời: “Chỉ sợ nàng đến đó trúng kế của người khác mà thôi.”
“Như vậy đi, ta và Tô tiểu thư đến đảo Cuồng Hoan một chuyến.”
Hoa Ánh Lục lên tiếng: “Ta hiểu bọn họ khá rõ. Có ta ở đây, cho dù có cạm bẫy gì cũng có thể rất nhanh nhìn ra.”
Đã nói đến nước này rồi, Hạ Thiên cũng không có lý do gì để từ chối: “Có gì không ổn, nhớ gửi tin cho ta biết.”
“Có cái gì không ổn, chúng ta cũng có thể giải quyết.”
Tô Bối Bối là người không thích yên tĩnh. Nàng thích những chuyến đi mạo hiểm. Vừa nghe Hạ Thiên cho phép nàng có thể ra ngoài, nàng không khỏi vui vẻ hơn.
Nàng đã quên mất một việc, đó chính là nếu nàng muốn đi đâu, nàng có thể đi, cũng không cần Hạ Thiên phải cho phép.
“Nữ nhân này xử lý như thế nào?”
Tô Bối Bối chỉ vào nữ nhân tóc xanh đang nằm dưới đất.
Hoa Ánh Lục đề nghị: “Chi bằng giữ lại nàng ta, cũng tiện bàn điều kiện với Kiếm Chi tộc.”
“Không cần.”
Hạ Thiên nói: “Nàng ta chết rồi.”
“Chết rồi?”
Tô Bối Bối không khỏi có chút ngoài ý muốn. Nàng tiến lên kiểm tra nữ nhân tóc xanh, quả nhiên đã không còn khí tức, dưới mũi còn có một vũng máu màu xanh.
Nàng không khỏi quay sang nhìn Hạ Thiên: “Sát tính của ngươi lớn như vậy từ khi nào thế?”
Hạ Thiên trừng Tô Bối Bối: “Bối nha đầu, con mắt nào của nàng thấy ta giết?”
“Thế không phải vừa rồi ngươi giết sao?”
Tô Bối Bối ngẩn ra: “Ngươi không phải châm cho nàng một châm à?”
Hạ Thiên nói: “Đó chẳng qua chỉ dùng để sưu hồn mà thôi.”
Hoa Ánh Lục không khỏi có chút hoài nghi nhìn Hạ Thiên. Một châm vừa rồi, khí thế cường đại. Nếu người không bị đánh chết, có quỷ mới tin.
“Nàng ta tự sát.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta không cần thiết phải nói dối, xưa nay cũng không có nói dối.”
Tô Bối Bối khịt mũi coi thường Hạ Thiên: “Ngươi nói dối.”
“Bối nha đầu, hình như lâu rồi nàng không có bị đánh, thành ra mông bị ngứa đúng không?”
Hạ Thiên bất mãn nói.
“Ngươi, ngươi đừng có làm loạn.”
Tô Bối Bối giật mình, liên tiếp lui về phía sau, thối lui đến bên cửa sổ, lập tức nhảy lên, để lại một câu: “Ta xuất phát trước. Hoa tiểu thư, ngươi đuổi theo ta đi.”
Rất nhanh, người đã không còn thấy bóng dáng.
Hoa Ánh Lục tiến đến trước mặt Hạ Thiên, nhẹ giọng nói: “Địa tâm Thần tộc, ngoại trừ một số cường giả, đa số tộc nhân đều sợ minh hỏa và cường quang.”
Hạ Thiên trả lời: “Cái này ta biết.”
“Vậy ta xin phép cáo từ.”
Hoa Ánh Lục không nói thêm câu nào, lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ, rồi biến mất chẳng thấy đâu.
Một lát sau, Hạ Thiên lại ngáp một cái, sau đó nói: “Đừng núp nữa, ra đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận