Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1764. Cuộc điện thoại kì lạ

“Vân tiểu thư, ngươi có thể đi về rồi, nếu có tin tức gì mới, chúng ta sẽ thông báo cho ngươi.” Cảnh sát tự nhiên đối xử với Vân Tiểu Đông rất khách sáo, dù sao thì thân phận của Vân Tiểu Đông không hề tầm thường.
“Được, cảm ơn chú.” Vân Tiểu Đông đứng dậy rời đi, nàng chuẩn bị đi tìm Thạch Trường Canh, nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của nàng lại vang lên.
Vân Tiểu Đông ngẩn người, vừa cầm điện thoại đã có người gọi ngay tới? Đây cũng quá trùng hợp rồi.
Thế nhưng nàng vẫn nhận điện thoại.
“A lô, ai vậy?” Vân Tiểu Đông mở miệng hỏi.
“Xin chào, Vân Tiểu Đông, chúng ta đã để ý đến ngươi từ rất lâu rồi.” Một giọng nói kỳ quái truyền ra từ trong điện thoại: “Ngươi đang rất muốn biết tại sao lại có người muốn giết ngươi, phải không?”
“Ngươi là ai?” Vân Tiểu Đông có chút nghi hoặc.
“Về sau ngươi sẽ biết ta là ai thôi, nhưng bây giờ, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề trước. Ngươi có cảm thấy, chuyện mà ngươi gặp phải hiện tại có công bằng không?” Giọng nói kì quái ở đầu dây bên kia hỏi.
“Ý của ngươi là gì? Cái gì mà có công bằng hay không?” Vân Tiểu Đông rõ ràng là không hiểu được.
“Trên danh nghĩa, ngươi là con gái của Vân Thanh, ngươi có vẻ là thiên kim tiểu thư, nhưng trên thực tế, ngươi có cảm thấy mình đã nhận được tất cả những gì mình xứng đáng có được không? Về tuổi tác, ngươi không chênh lệch nhiều so với Thạch Thuần, nhưng việc ngươi có tất cả mọi thứ, có thể được so sánh với tất cả những gì nàng ấy có sao?” Có một mùi vị kích động rõ ràng trong giọng nói kỳ lạ kia: “Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ nàng ấy có đều tốt hơn ngươi, bây giờ điều gì nàng ấy cũng xuất sắc hơn ngươi, mà cuối cùng nàng ấy còn sẽ cười nhạo ngươi. Ngươi cảm thấy những thứ này có công bằng không?”
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? "Vân Tiểu Đông nói có chút lắp bắp: “Ngươi, làm sao ngươi lại biết nhiều chuyện như vậy?”
“Ta biết rất nhiều chuyện, ví dụ như, ta còn biết, hôm nay ngươi đã bị người khác đâm một dao, nhưng một dao đó, thực ra không phải là đâm về hướng ngươi. Bởi một ai đó ngày hôm nay, nhưng con dao này, thực tế, không nên đâm vào ngươi, vì, chẳng qua ngươi chỉ là một con dê thế tội mà thôi.” Giọng nói quái dị dường như thực sự biết tất cả mọi chuyện: “Có lẽ ngươi đã biết, người muốn giết ngươi cũng không phải người thầm mến ngươi, nhưng ngươi có biết tại sao hắn lại trăm phương ngàn kế muốn giết ngươi không?”
“Ta, ta không biết.” Vân Tiểu Đông vô thức trả lời.
“Tất nhiên là ngươi không biết rồi, vì người muốn giết ngươi thật ra không có thù oán gì với ngươi. Người mà bọn hắn thực sự muốn giết chính là Thạch Thuần.” Giọng nói kì quái chậm rãi nói: “Hơn nữa, thực tế là ngươi đã giúp Thạch Thuần ngăn cản một dao.”
“Nếu bọn hắn thực sự muốn giết Thạch Thần, vậy tại sao lại tới giết ta? Dáng vẻ của ta và Thạch Thuần không giống nhau, hơn nữa mấy năm nay Thạch Thuần rất ít khi ở thành phố Mộc Dương.” Vân Tiểu Đông cũng không ngốc, nàng lập tức phát hiện ra cái suy nghĩ đó không đúng.
“Đó là bởi vì bọn hắn không thể giết được Thạch Thuần.” Giọng nói kỳ quái bắt đầu giải thích: “Chẳng lẽ ngươi không biết, thực ra Thạch Thuần không phải là người bình thường sao?”
“Thạch Thuần ngoại trừ xinh đẹp ra, giống như không có gì đặc biệt cả?” Vân Tiểu Đông hơi chần chờ một chút.
“Nói như vậy, các nàng thật sự vẫn luôn đang lừa gạt ngươi.” Giọng nói kỳ lạ cười, tiếng cười cũng rất quái dị: “Ta hỏi ngươi một vấn đề đơn giản, ngươi có phát hiện ra hay không, cho dù trên danh nghĩa Vân Thanh là mẹ của ngươi hay Thạch Thuần, hai người đó đều biết võ công, đúng chứ? Có phải các nàng đều nói với ngươi rằng bản thân biết võ công đều là do học từ Hạ Thiên không?”
“Chuyện này, hình như là vậy.” Vân Tiểu Đông ngẩn ngơ, sau đó đáp lại.
“Nếu ta nói cho ngươi biết, thật ra đó không phải là võ công thì thế nào?” Giọng nói kỳ quái kia tiếp tục chế nhạo: “Vân Thanh đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng ấy không khác gì so với hơn hai mươi tuổi? Ngươi nhìn Hạ Thiên hiện tại đi, có phải vẫn là dáng vẻ hai mươi tuổi không”
“Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?” Vân Tiểu Đông có chút lo lắng, thật ra nàng đương nhiên cũng từng nghi ngờ tới những chuyện đó, nhưng nàng vẫn không suy nghĩ quá nhiều đến nó.
“Ngươi có biết người tu tiên là gì không?” Giọng nói kia quái dị chậm rãi hỏi.
“Người tu tiên? Cái đó không phải chỉ thấy trong tiểu thuyết và phim ảnh thôi sao?” Vân Tiểu Đông rõ ràng là không xa lạ gì với thuật ngữ này, dù sao thì nàng cũng là một người đã từng đọc qua tiểu thuyết.
“Vậy nếu như ta nói cho ngươi biết, Vân Thanh và Thạch Thuần, còn có Hạ Thiên nữa, bọn hắn đều là người tu tiên, cho nên bọn hắn có thể trẻ mãi không già, lại có năng lực siêu phàm thoát tục, ngươi có tin không?” Giọng nói quái dị đó không nhanh không chậm nói: “Nếu ngươi vẫn không tin, vậy ngươi hãy tự hỏi chính mình một chút, cách đây không lâu ngươi suýt chút nữa đã bị người khác một dao đâm chết, thế mà bây giờ ngươi đã hoàn toàn bình phục như lúc ban đầu. Ngươi cảm thấy, chỉ là thần y bình thường có thể làm được điều đấy sao? Ngươi thật sự nghĩ rằng trên thế giới này có y thuật thần kỳ như vậy sao?”
“Có thể, ngay cả khi những gì ngươi nói là sự thật thì sao chứ? "Vân Tiểu Đông có chút hỗn loạn.
“Bây giờ, ngươi mười tám tuổi, bốn mươi năm sau, ngươi năm mươi tám tuổi. Cho dù ngươi có chăm sóc tốt đến mấy, ngươi cũng sẽ có nếp nhăn, có tóc bạc, thậm chí là xấu xí không chịu nổi. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, thậm chí là bốn mươi năm sau, Vân Thanh vẫn sẽ xinh đẹp như bây giờ, Hạ Thiên vẫn là dáng vẻ của năm hai mươi tuổi.” Giọng nói quái dị nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói: “Còn Thạch Thuần, người vẫn luôn cười nhạo ngươi, nàng vẫn sẽ hơn hai mươi tuổi. Ngươi có thể tưởng tnượng ra một chút hình ảnh đó không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận