Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2576: Nghiệt duyên

“Ngươi không ăn mới là lạ, chị họ còn không bị ngươi ăn sạch sao.” Tô Bối Bối nhăn mũi, khẽ hừ với Hạ Thiên: “Còn có Tiểu Kiều, Hinh tỷ, Băng Băng tỷ… Bọn họ còn không bị ngươi ăn đến không còn gì để ăn à, lại còn đồng ý vận động nhiều người cùng một lúc với ngươi. Ta còn chưa chuẩn bị xong tư tưởng.”
Hạ Thiên tiến lên ôm Tô Bối Bối, bỗng hỏi: “Bối nha đầu, tại sao cô lại rõ chuyện của ta với mấy bà vợ của ta như thế? Chẳng lẽ cô nhìn lén?”
“Phì, ngươi mới là nhìn lén đấy.” Gương mặt Tô Bối Bối đỏ lên, trừng mắt với Hạ Thiên, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: “Được rồi, trời đã sáng, ngươi mau thả ta ra.”
Hạ Thiên buông lỏng Tô Bối Bối ra, ngáp một cái, sau đó há mồm nói: “Một tên ngu ngốc ở đâu ra thế, muốn chết đúng không? Ngươi mau cút sang một bên, nếu không, ta đánh chết ngươi.”
Tô Bối Bối sững sờ, kinh ngạc nhìn Hạ Thiên. Nàng đương nhiên biết những lời này không phải Hạ Thiên nói với nàng. Nàng vội nhìn ra ngoài lều.
Quả nhiên, một bóng người xuất hiện bên ngoài lều, dường như muốn đưa tay kéo khóa kéo lều xuống. Nghe Hạ Thiên nói, người này mới ngừng lại.
“Hạ tiên sinh, Tô tiểu thư, chào buổi sáng.” Người bên ngoài thu tay về, lễ phép nói: “Ta cũng không muốn quấy rầy giấc mộng của hai vị, nhưng Môn chủ lệnh cho ta đến mời hai vị đến uống trà sớm.”
“Không đi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi bảo Môn chủ của ngươi đi chết đi.”
Người bên ngoài ngẩn cả người, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
“Môn chủ các ngươi là ai?” Tô Bối Bối mở khóa kéo lều xuống, nhìn người phụ nữ ăn mặc giản dị bên ngoài: “Người đó mời chúng ta đến có việc gì không?”
Người phụ nữ chắp tay đáp: “Môn chủ chúng ta nhận đại ân của Hạ tiên sinh và Tô tiểu thư, cho nên ngài ấy muốn gặp hai vị, tâm sự một chút.”
“Ngươi nói thẳng Môn chủ các ngươi là ai đi, muốn làm gì, cứ lẩn quẩn mãi có làm được gì đâu.” Tô Bối Bối từ trước đến giờ không thích người khác cứ úp úp mở mở: “Không nói, vậy ngươi đi đi, đừng ở chỗ này chướng mắt nữa.”
Ánh mắt người phụ nữ hiện lên sự bất mãn. Cô ta cảm thấy hai người này quá bất kính với Môn chủ chí cao vô thượng trong suy nghĩ của cô ta, nhưng nghĩ đến chuyện Môn chủ đã dặn dò, cô ta cố kiềm nén: “Môn chủ ra lệnh, bất luận như thế nào ta cũng phải mời cho bằng được hai vị đến đó.”
“Vậy ngươi bảo tên Môn chủ chó chết của ngươi đến đây đi, hoặc tất cả các ngươi cút sang một bên.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Ta không rảnh để ý đến các ngươi. Lát nữa ta còn phải ăn sáng với Bối nha đầu nữa.”
“Hai vị tốt nhất đừng để mất mặt.” Người phụ nữ rốt cuộc không nhẫn nại được, lạnh giọng nói: “Các ngươi có biết nơi này là địa bàn của ai không? Dám làm trái ý Môn chủ chúng ta, các ngươi chán sống… A!”
“Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là nữ, ta sẽ không đánh ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng khó chịu: “Ta bảo ngươi biến, ngươi hãy lo mà biến nhanh đi, hay còn muốn ở lại ăn đòn.”
Tô Bối Bối nhìn Hạ Thiên: “Ngươi gây chuyện từ lúc nào vậy?”
“Bối nha đầu, xưa nay ta không gây chuyện, đều là đám ngu ngốc kia đến trêu chọc ta.” Hạ Thiên tùy ý nói.
“Ngươi biết Môn chủ mà cô ta nói là ai chứ?” Tô Bối Bối lại hỏi.
Hạ Thiên lười biếng đáp lại: “Xung quanh đây, có thể tự xưng là Môn chủ không có mấy ai. Đoán chừng người này có liên quan đến Thánh Thủ Môn.”
“Thánh Thủ Môn?” Tô Bối Bối sững sờ. Nàng phát hiện hình như nàng đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi, trong đầu cũng có chút ấn tượng: “Môn chủ bọn họ hình như họ Thịnh gì đó.”
“Thịnh Kỳ Dương, nhưng tên ngốc này đã chết.” Hạ Thiên nhếch miệng, thuật lại chuyện trong cổ mộ cho Tô Bối Bối nghe một lần.
Tô Bối Bối thế mới biết, thì ra Hạ Thiên không phải vì nàng mà đến, chỉ là ngẫu nhiên gặp lại. Chẳng lẽ đây chính là duyên phận trong truyền thuyết?
“Nhất định không phải, đây chính là nghiệt duyên.” Tô Bối Bối bỗng nhiên lắc đầu, ném suy nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu.
Hạ Thiên cười nói: “Bối nha đầu, cô phủ nhận cũng vô dụng thôi.”
“Ngươi đọc được suy nghĩ của ta?” Tô Bối Bối biết Hạ Thiên có năng lực đọc hiểu tâm tư của người khác, bất mãn trừng Hạ Thiên, chuyển sang chuyện khác: “Nếu Thịnh Kỳ Dương đã chết, vậy Môn chủ mà người phụ nữ kia nói là ai?”
“Ta không biết, cũng không có hứng thú muốn biết.” Hạ Thiên đứng lên, ôm Tô Bối Bối ra khỏi lều: “Bối nha đầu, chúng ta tìm chỗ ăn sáng đi, ta hơi đói bụng rồi.”
Tô Bối Bối cười nói: “Ngươi cũng biết đói sao?”
“Đương nhiên biết rồi, chỉ là có ăn hay không thôi.” Hạ Thiên thuận miệng giải thích: “Nhưng tại sao ta lại không ăn chứ? Đói bụng thì nên ăn cơm, khát nước thì nên uống nước. Cho dù ta là tu tiên giả, ta cũng không cần thiết phải tận lực kiểm soát bản năng của mình, như vậy cũng chẳng có gì tốt.”
Tô Bối Bối hơi trêu chọc: “Mấy lời này của ngươi đi ngược lại suy nghĩ truyền thống. Trên sách có nói, tu tiên giả nên vứt bỏ thất tình lục dục, tích cốc tuyệt thực, sau đó mới có thể đắc đạo thành tiên, bạch nhật phi thăng.”
“Nói mò.” Hạ Thiên khịt mũi khinh thường: “Chỉ có người ngu ngốc mới tin vào những lời này.”
Bên cạnh, có người nghe Hạ Thiên nói khá chói tai, nhịn không được liền quát lớn: “Vị bằng hữu này, ngươi nói có chút quá đáng rồi đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận