Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2322. Khởi tử hồi sinh

"Ngu ngốc." Hạ Thiên lười biếng mắng, tiếp theo vẫn nhàn nhã ăn bữa sáng như cũ, mặc dù tối hôm qua không có cùng A Cửu làm vận động tiêu hao thể lực, nhưng chuyện này cũng không trở ngại tới khẩu vị của hắn, nhỡ hôm nay có hoạt động gì tiêu hao nhiều thể lực thì sao.
"Nhị đệ, Hạ Thiên tiên sinh là khách quý của ta, ngươi đừng làm loạn, nếu không đừng trách ta không khách khí." Dư Thiên Hạc có tốt tính tới đâu cũng có giới hạn, không nhịn được quát lên.
"Hay lắm, người làm tổn thương con trai ta, ngươi lại tôn sùng như khách quý, quả nhiên là sống không có tâm." Dư Thiên Hổ căn bản không chịu nghe,"Theo ta thấy, tiểu tử này chính là sát thủ ngươi mời tới, nếu như con ta chết, ngươi cũng đừng hòng chối tội."
"Ngươi quậy đủ chưa." Ánh mắt Dư Thiên Hạc trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng ta chết rồi hả?"
Dư Thiên Hổ lạnh lùng liếc Dư Thiên Hạc: “Cho dù ngươi chưa chết, thì cũng sắp rồi, tiết kiệm thêm chút sức mà viết di chúc đi, lại còn muốn dạy dỗ ta."
Lửa giận của Dư Thiên Hạc cũng bốc lên, hừ lạnh nói: “Sợ là khiến ngươi thất vọng rồi, tối ngày hôm qua, bệnh của ta đã được Hạ Thiên tiên sinh chữa khỏi, cho dù muốn sống thêm ba bốn mươi năm nữa cũng không thành vấn đề."
"Chữa khỏi?" Dư Thiên Hổ ngẩn người, theo bản năng liếc Dư Diệu Diệu,"Không thể nào! Căn bệnh kỳ quái của ngươi không ai có thể trị khỏi được, hơn nữa đoán chừng ngay cả đó là loại bệnh gì các ngươi cũng chưa hẳn có thể tìm ra."
Dư Diệu Diệu lạnh giọng nói: “Nhị thúc, sao ngươi cứ khẳng định bệnh cha ta trị không khỏi? Chẳng lẽ ngươi hiểu căn bệnh này rất rõ?"
"Đừng có cắt ngang lời ông mày, ngươi còn chưa đủ tuổi!" Dư Thiên Hổ phun ra một bãi đờm,"Dư Thiên Hạc, ba điều kiện của ta, rốt cuộc ngươi có đồng ý hay không."
"Trước tiên là nói về điều thứ nhất, chuyện ngày hôm qua ta cũng nhìn thấy, hoàn toàn là do Mang Mang gieo gió gặt bão."
Dư Thiên Hạc cũng không quan tâm, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Rồi nói tới điều thứ hai, đối với đứa nhỏ Mang Mang này, từ trước đến nay ta vẫn coi nó là con trai ruột, điểm này cả gia tộc đều nhìn thấy, ta và Diệu Diệu không thẹn với lương tâm, tại sao phải nói xin lỗi? Về phần điều thứ ba thì ta đồng ý, nhưng với phẩm tính tiêu xài hoang phía của hắn, ta chỉ có thể trích từ trong quỹ chung của gia tộc cho hắn sinh hoạt phí và tiền xài vặt mỗi tháng, sản nghiệp của gia tộc phải giao cho Diệu Diệu trông coi."
"Các ngươi nghe xem, thế này mà dám bảo là coi như con trai ruột à?" Dư Thiên Hổ cười ha ha, cười xong lại hừ lạnh: “Đúng là chó thì sủa tiếng chó, nói cho cùng ngươi vẫn nghiêng về con gái ruột của ngươi. Nếu như ngươi coi Mang Mang là con ruột, vậy thì phải truyền tất cả gia sản cho hắn, về phần con gái của ngươi, cuối cùng cũng là bát nước hắt ra ngoài thôi, tùy tiện cho chút đồ cưới là được."
"Đúng vậy, gia sản từ trước đến giờ truyền con trai không truyền con gái."
"Dư gia chúng ta ở Tân Cảng là vọng tộc trăm năm, không thể hủy trong tay một con đàn bà được."
"Con gái từ nhỏ chính là con nhà người ta, chỉ có con trai nhà mình mới tin được."
"Mang Mang tuy là con trai lão Nhị, nhưng đã làm con thừa tự cho ngươi rồi, ngươi nên truyền gia nghiệp cho hắn."
"Đó là sản nghiệp gia tộc Dư thị, sao ngươi lại truyền cho con gái của mình chứ?"
"Chúng ta ủng hộ Dư Mang Mang, dù sao hắn cũng là đứa cháu trai duy nhất thế hệ này của Dư gia." "......"
Một đám trưởng bối Dư gia do Dư Thiên Hổ mang đến, người hùng hổ, kẻ gây sự, khiến cho Dư Thiên Hạc nhất thời không biết ứng đối như thế nào.
"Này, chúng ta có nên nói gì không?" A Cửu vốn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, những chuyện này chẳng liên quan gì đến A Cửu và Hạ Thiên, đáng tiếc hết lần này tới lần khác cứ bị kẹp giữa hai phe, tâm tình rất là lúng túng.
"Cửu nha đầu, không cần phản ứng lại những tên ngốc này, uống nhiều sữa tươi chút mới có lợi cho ngực."
Hạ Thiên lại không có loại cảm giác này, trái lại còn cảm thấy mới sáng sớm nghe hai phe gây sự thật thú vị, ăn uống càng thêm hăng say.
A Cửu tức giận liếc xéo Hạ Thiên một cái, không thèm quan tâm tới hắn nữa.
"Xem ra hôm nay các ngươi cũng là có chuẩn bị mà đến?" Dư Diệu Diệu sắc mặt âm trầm, cũng lười xã giao mặt ngoài, trực tiếp ngửa bài: “Nói cho các ngươi biết không có cửa đâu, chuyện Dư Mang Mang tìm người hại cha ta, ta còn chưa tìm các ngươi tính sổ."
"Ơ, biết lật mặt rồi hả." Dư Thiên Hổ giận quá hóa cười,"Biết con ta hiện tại sống chết không rõ, không có cách nào mở miệng giải thích, nên muốn vu oan giá họa rồi hả?"
Dư Diệu Diệu giống như đã sớm đoán được đối phương sẽ nói như vậy, lạnh giọng nói: “Ta thấy các ngươi mới giỏi lật mặt, các ngươi nhận định chúng ta không có cách nào bắt Dư Mang Mang đứng lên đối chất, cho nên các ngươi mới không kiêng nể gì như thế. Đáng tiếc, các ngươi tính sai rồi. Hai vị bằng hữu này của ta, cũng là thần y có thể khởi tử hồi sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể cứu Dư Mang Mang tỉnh dậy, đến lúc đó thì có thể hỏi rõ ràng rồi, xem xem các ngươi còn gì để nói!"
A Cửu khẽ nhíu mày, liếc Dư Diệu Diệu, nhưng cũng không nói gì.
"Thần y? Còn khởi tử hồi sinh?" Hai mắt Dư Thiên Hổ híp lại, trong ánh mắt tràn đầy hồ nghi: “Sao ta thấy khó tin thế nhỉ, bây giờ ngươi bảo bọn họ khởi tử hồi sinh cho con ta xem?"
Hạ Thiên tùy ý nói: “Muốn khởi tử hồi sinh cho con ngươi thì hơi khó."
"Quả nhiên là tên lừa gạt." Dư Thiên Hổ mắng: “Thời buổi này, thứ chó mèo gì cũng dám tự xưng thần y, khiến người ta mắc cười muốn chết. Còn khởi tử hồi sinh, ta nhổ vào!"
"Khởi tử hồi sinh thật ra thì rất đơn giản, nhưng phải chết trước thì mới cứu được." Hạ Thiên cười hì hì, nhìn Dư Thiên Hổ: “Vậy ngươi muốn con ngươi chết kiểu nào đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận