Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3405: Dám đoạt nữ nhân của bổn công tử

“A, Chiêm công tử, thật xin lỗi.” Ban đầu, bảo vệ cửa khách sạn muốn thể hiện sự ân cần, kết quả vuốt từ mông ngựa xuống đùi ngựa, bị dọa đến toàn thân phát run.
Nhiếp Tiểu Lý thản nhiên nói: “Cần chi phải làm khó hắn ta như thế?”
“Loại người như hắn ta chính là dùng để khó xử. Bằng không, tiền lương của bọn họ chẳng phải dễ kiếm quá sao?” Chiêm công tử mắng.
Nhiếp Tiểu Lý im lặng, tiến lên muốn đỡ bảo vệ cửa dậy.
“Nếu ngươi dám đỡ hắn ta dậy, ngươi có tin ta lập tức cho người chặt hai tay hai chân hắn ta xuống không?” Chiêm công tử nheo mắt, lạnh giọng nói.
Bảo vệ cổng thiếu chút nữa sợ tè ra quần, lộn nhào cách xa Nhiếp Tiểu Lý.
Hai người cùng nhau vào khách sạn, đi thang máy chậm rãi lên tầng cao nhất.
Nơi này là phòng tổng tống, bất luận bày biện hay là bố trí đều thể hiện sự giàu có của Chiêm gia.
Nhưng phong cách lại không cao, còn có chút nặng của giang hồ.
“Mấy ngày nay, ngươi ở lại đây đi.” Chiêm công tử dẫn Nhiếp Tiểu Lý vào phòng Tổng thống, sau đó nói: “Ngươi yên tâm, ta không có ở đây đâu. Dù sao ngươi cũng là vị hôn thê của ta, cũng không phải nữ nhân mà ta chơi đùa.”
Nhiếp Tiểu Lý cười nhạo: “Nói như vậy, ta phải cảm kích vì ngươi đối đãi ta khác người khác?”
“Ngươi đích thật cần phải cảm kích. ’ Chiêm công tử một chút cũng không khách sáo, xem như đây là sự biểu dương: “Bởi vì đây chính là ân điển của ta đối với ngươi. Bằng không, bổn công tử đã sớm làm thịt ngươi, còn cần làm lễ đính hôn gì nữa.”
“Ha ha, ngươi đúng là quá cặn bã.” Nhiếp Tiểu Lý có chút không nói nổi: “Chiêm Văn Bân, có đôi khi ta cảm thấy hiếu kỳ, rốt cuộc nhà của ngươi mở công ty bất động sản hay là mở câu lạc bộ kinh doanh thứ không tốt?”
“Ngươi không cần âm dương quái khí đến như vậy.” Mặt Chiêm công tử vẫn không đổi sắc: “Mặc kệ mở cái gì, thế đạo này có tiền là có hết thảy. Đây cũng chính là nguyên nhân cha mẹ ngươi nhất định phải gả ngươi cho ta. Ngươi có thể phản kháng, có thể khó chịu, nhưng tốt nhất đừng thăm dò ranh giới cuối cùng của ta.”
Nhiếp Tiểu Lý cau mày: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Ngươi đừng giả ngu với ta.” Chiêm công tử hừ lạnh một tiếng, không chút kiêng kỵ mắng to: “Nam nhân ở sân bay là chuyện như thế nào?”
“Ta đã giải thích với ngươi rồi.” Nhiếp Tiểu Lý cảm thấy đối phương đúng là không nói lý: “Ta và Hạ tiên sinh không quen biết nhau. Hắn chỉ là hành khách trên chuyến bay của ta mà thôi.”
“Lời này của ngươi lừa người khác thì được, Chiêm Văn Bân ta tán gái tiếp viên hàng không không có một trăm cũng có tám mươi.” Chiêm công tử hiển nhiên không tin Nhiếp Tiểu Lý, trịnh trọng cảnh cáo: “Ngươi lựa chọn loại nghề bẩn thỉu đó, tâm tư như thế nào, ta còn không biết sao?”
“Cái gì gọi là loại nghề bẩn thỉu?” Nhiếp Tiểu Lý cũng bị Chiêm công tử chọc giận: “Chẳng lẽ tiếp viên hàng không là chức nghiệp không được người ta công nhận sao? Chỉ có ngươi có tư tưởng bẩn thỉu mới có thể suy nghĩ cái gì cũng bẩn thỉu.”
“Bổn công tử không rảnh tranh cãi với ngươi.” Chiêm công tử chỉ tay vào mũi Nhiếp Tiểu Lý: “Tóm lại, hôm nay là lễ đính hôn của chúng ta, ngươi tốt nhất đừng nên gây chuyện, nếu không, cả nhà ngươi đừng hòng sống yên ổn.”
Nhiếp Tiểu Lý tức giận đến ngực phập phồng, nói với Chiêm công tử: “Nếu ngươi cảm thấy ta phiền phức, ta có giở trò gì, ngươi tìm nữ nhân khác kết hôn không phải tốt hơn sao, cần chi phải tìm ta?”
“Ngươi cho rằng ngươi quý giá lắm sao? Nữ nhân xinh đẹp chỗ nào mà chẳng có, bổn công tử từ trước đến nay chơi xong là ném.” Chiêm công tử dứt khoát nói thẳng: “Nếu không phải cha mẹ ta nhìn trúng nguồn vận ngàn năm của nhà các ngươi, ngươi cho rằng ngươi có cơ hội đính hôn với bổn công tử sao? Con mẹ nó, cứ tưởng mình là thiên nga.”
“Vậy ngươi đi tìm nữ nhân khác đi, ta không phụng bồi.” Nhiếp Tiểu Lý tức giận quay người bỏ đi, cũng không quay đầu lại.
Chiêm công tử cũng không đuổi theo, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi thử bước ra khỏi cánh cửa này đi, ta không ngại nói cho ngươi biết, chỉ cần chân của ngươi bước ra khỏi khách sạn này nửa bước, ngươi có tin hay không, chưa đến ngày mai, Nhiếp gia các ngươi sẽ biến mất dưới chân Hoàng Sơn.”
“Ngươi.” Nhiếp Tiểu Lý đành phải dừng bước, cố nén buồn nôn và phẫn nộ quay lại.
Chiêm công tử cười khẽ, nhìn thẳng vào Nhiếp Tiểu Lý: “Như vậy mới đúng. Nhiếp gia các ngươi đã xuống dốc, chỉ còn lại cái xác rỗng truyền thừa ngàn năm. Chiêm gia chúng ta lại là người có tiền, cái thiếu chính là vỏ bọc. Cho nên, chúng ta là ông trời tác hợp. Cha mẹ ngươi hài lòng, cha mẹ ta cũng rất hài lòng, thậm chí ta đối với ngươi cũng rất hài lòng, hy vọng ngươi tốt nhất nên mãn nguyện. Như vậy mới được xem là hoàn mỹ.”
“Ta mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi ra ngoài đi.” Nhiếp Tiểu Lý từ bỏ trao đổi với người này. Quả nhiên một chút tác dụng cũng không có. Những người này hoàn toàn không xem người khác là người mà chỉ là công cụ mà thôi.
Chiêm công tử hơi tức giận nhưng vẫn khắc chế, từ tốn nói một câu: “Ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Bữa tiệc sẽ bắt đầu vào lúc chín giờ. Ngươi có hai tiếng để chuẩn bị trước đó. Đến lúc đó sẽ có người nhắc nhở ngươi.”
“Biết rồi.” Nhiếp Tiểu Lý hữu khí vô lực trả lời.
Chiêm công tử đứng dậy bước ra ngoài, xuống lầu gọi điện thoại: “Lạc ca, ngươi đi điều tra quỹ tích Nhiếp Tiểu Lý hoạt động trong một tháng gần đây cho ta. Còn có thông tin tất cả nam nhân trên chuyến bay của nàng ta hôm nay, một người cũng không được phép để lọt. Trong đó có một người họ Hạ, cứ trực tiếp xử lý hắn.”
“Vâng, Chiêm thiếu.” Đối phương lập tức trả lời.
Mặc dù Chiêm công tử là phú nhị đại, nhưng cũng không ngu ngốc, làm việc thích nhất là diệt tai họa ngầm trước khi nó xuất hiện: “Dám đoạt nữ nhân của bổn công tử, ngươi sợ sống đủ rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận