Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3595: Cho dù chỉ còn đống xương trắng ta cũng có thể cứu lại được

“Cửu nha đầu, đám ngớ ngẩn này là ai vậy? Xuất hiện từ chỗ nào?” Hạ Thiên khó chịu nói.
A Cửu thản nhiên nói: “Không biết, cũng chẳng biết đám a miêu a cẩu từ nơi nào chạy đến nữa.”
“Ngươi giả bộ không biết?” Tề Ngọc Khôn cười nhạo, chỉ vào mình: “Lão tử tên Tề Ngọc Khôn, con trai lớn của Tề Thanh Nham, người thừa kế chức gia chủ danh chính ngôn thuận của Tề gia. Ngoại trừ ta, ai cũng không xứng làm gia chủ.”
A Cửu không thèm để ý đến loại người này, chỉ lạnh giọng nói: ‘Chuyện của gia chủ về sau hãy nói. Bây giờ chúng ta phải chữa bệnh cho ông ngoại, ngươi đừng lãng phí thời gian của chúng ta.”
“Trị bệnh cái rắm, lão gia tử đã chết.” Tề Ngọc Khôn phun ra một bãi nước bọt: “Vừa rồi lão quản gia hô lớn như vậy, ta đều nghe thấy hết. Để ta xem các ngươi giở trò quỷ gì, làm ra di chiếu gì để lừa gạt người khác.”
Từ Côn Luân đến hậu viện, nghe xong, không khỏi phá lên cười: “Lại còn di chiếu? Nếu ai không biết, còn tưởng rằng nhà các ngươi có hoàng vị cần phải kế thừa nữa chứ?”
“A Cửu, Hạ Thiên, các người không cần để ý đến ông ta, cứ đi cứu người đi.” Tề Ngữ Thi biết rõ sự lợi hại của Hạ Thiên, đã từng chứng kiến tài năng của hắn ở Nam Cương.
Tề Ngọc Khôn mang theo một đám người ngăn trước cửa, chỉ vào đám người Hạ Thiên mà nói: “Ai cũng không được phép làm loạn, thi thể của cha ta cũng không được phép di chuyển. Chuyện tang sự sẽ do ta xử lý.”
Đồng thời, ông ta còn phân phó thuộc hạ: “Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, canh giữ tất cả cửa ra vào. Trước khi sự việc còn chưa quyết định, Tề gia chỉ được phép vào, không được phép lên tiếng. Lão quản gia, ngươi đi thông báo cho trưởng bối các phòng đến bàn chuyện tang sự.”
“Ngươi đủ rồi, lập tức tránh ra cho ta.” Tề Ngữ Thi tức đến mức mắt phun lửa: “Ngươi ngăn cản chúng ta cứu cha, chỉ dựa vào điểm này, ngươi cảm thấy trưởng bối trong tộc sẽ ủng hộ ngươi sao?”
Từ Côn Luân cười nói: “Nói không chừng, người là do ông ta giết. Cho nên ông ta mới sợ chúng ta vào xem xét.”
Hạ Thiên lập tức bồi thêm một câu: “Không cần phải nói không chừng, là do ông ta làm đấy.”
“Đánh rắm.” Tề Ngọc Khôn nổi giận quát một tiếng, ánh mắt sung huyết.
Lúc đó, Tình Hạc đạo trưởng bỗng nhiên lên tiếng: “Ngọc Khôn, ngươi làm vậy hơi quá rồi. Thân là con của lão gia tử, làm sao ngươi có thể ngăn cản người khác cứu cha của mình chứ. Tuy nói người chết không thể phục sinh, nhưng nếu bọn họ có thần y hàng thế, có thể giúp người ta khởi tử hồi sinh, cái này ai cũng không nói chắc được.”
Tề Ngọc Khôn nghe xong, không khỏi do dự một hai giây, sao đó tránh sang bên cạnh: “Hừ, ta đứng bên cạnh để giám sát các ngươi, tốt nhất các ngươi đừng giở trò quỷ.”
“Ta sợ là ngươi muốn giở trò thì có” A Cửu đã lường trước người này nhất định có vấn đề, nhưng trước mắt tạm thời không có chỗ trống để ý đến ông ta, vẫn nên xem tình huống của lão gia tử trước rồi nói sau.
Tề Ngữ Thi tiến lên xé mấy tấm bùa, đẩy cánh cửa phòng ra, một mùi thối đập vào mặt, trong lòng dâng lên một dự cảm bất thường.
A Cửu cũng cảm thấy vô cùng không ổn, lập tức vọt vào, tiến lại gần trước giường.
Nằm trên giường là một lão đầu gầy còm, toàn thân trên dưới không còn da thịt, đã bắt đầu thối rữa, còn có nơi lộ ra xương trắng, có không ít giòi bọ đang nhúc nhích dưới da.
“Lâm thúc, chuyện này rốt cuộc như thế nào.” Tề Ngữ Thi kinh ngạc, quát lớn với lão quản gia: “Hôm qua, cha của ta vẫn còn rất tốt mà, bây giờ đột ngột chết đi, cũng không thể thối rữa nhanh như vậy được.”
Lão quản gia tiến lên xem xét, thiếu chút nữa bị dọa đến ngã xuống đất: “Cái này, cái này… Lão nô cũng không biết, vừa rồi lão gia chỉ bị đoạn khí, cơ thể cũng không bị thối nát.”
Tề Ngữ Thi bỗng nhiên nhảy dựng, nhìn hằm hằm Tề Ngọc Khôn: “Nói, có phải ngươi làm hay không?”
“Ngươi bớt vu oan ở đây đi.” Khắp gương mặt Tề Ngọc Khôn chỉ toàn là sự đắc ý: “Ta đến sau các ngươi mà. Hơn nữa, trước đây là do các ngươi chữa bệnh cho cha, có vấn đề cũng là các ngươi có vấn đề.”
“Câm miệng.” A Cửu kiểm tra hơi thở của lão gia tử, quả nhiên đã không còn, chỉ là cơ thể còn chưa lạnh, đành phải nhìn Hạ Thiên: “Thế nào, có cứu được hay không?”
Hạ Thiên mỉm cười, gương mặt chỉ toàn là sự khinh thường: “Cửu nha đầu, nàng còn không rõ ràng y thuật của ta sao? Đừng nói tình trạng như thế này, chỉ cần sinh cơ của ông ấy còn chưa mất hết, cho dù ông ấy chỉ còn một đống xương trắng, ta cũng có thể cứu trở về.”
“Phốc, ha ha ha….” Tề Ngọc Khôn nghe được lời của Hạ Thiên, không khỏi cười rộ lên: “Tiểu tử, ngươi đúng là cuồng không có giới hạn, không biết mùi vị gì cả.”
“Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, khí phách như thế nhân gian cũng hiếm thấy.” Tình Hạc đạo trưởng cũng mỉm cười lắc đầu, ánh mắt giấu diếm sư khinh miệt: “Lẽ ra, nếu lão hữu còn chút sinh cơ, bần đạo cũng rất cao hứng. Tuy nhiên, vị tiểu hữu này nói quá đáng quá, đối với lão hữu ta quá bất kính rồi.”
“Ta thấy, các ngươi cũng không cần giả mù sa mưa.” Tề Ngọc Khôn khó nhịn sự cuồng hỉ trong lòng. Ban đầu, ông ta cũng chẳng có chút tình cảm nào đối với người cha kia của mình: “Xử lý tang sự quan trọng hơn, nếu không, thi thể càng lúc càng hôi thối.”
Gương mặt Tề Ngữ Thi hiện lên sự phẫn nộ, trừng mắt nhìn đối phương: “Trên giường kia là cha ruột của ngươi đấy. Mấy lời này mà ngươi cũng nói được sao? Ngươi còn là người à?”
“Tại sao không phải người chứ?” Tề Ngọc Khôn tiểu nhân đắc chí: “Người cũng đã chết rồi, vẫn nên thiêu sớm một chút. Đó không phải là việc mà ta nên làm sao?”
“Không cần để ý đến bọn họ. Ngươi cứ hạ châm đi.” A Cửu nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên khí định thần nhàn, giữa ngón tay sáng lên một cây ngân châm: “Cửu nha đầu, nàng không cần khẩn trương. Chút chuyện nhỏ này đối với ta chỉ là tiện tay mà thôi.”
“Con quan tâm nhiều sẽ bị loạn đấy.” Từ Côn Luân lạnh nhạt nói.
“Khi một người chết đi, sinh cơ tiêu tán, huyệt vị trống rỗng, kinh mạch bị đoạn tuyệt.” Tinh Hạc đạo nhân lắc đầu như cũ, cảm thán nói: “Tiểu hữu, ngươi hạ châm trên người người chết cũng vô dụng thôi. Cái gọi là cải tử hoàn sinh chẳng qua chỉ là lời đồn. Đến nay bần đạo chưa nghe nói có bác sĩ nào làm được.”
“Cải tử hoàn sinh?” A Cửu nghe xong, không khỏi cười lạnh: “Điều này đối với Hạ Thiên mà nói chẳng qua chỉ là trò trẻ con mà thôi.”
Hạ Thiên bổ sung: “Trò trẻ con cũng không tính, chỉ là chuyện tiện tay mà làm.”
“Nổ, tiếp tục nổ đi, xem ngươi có nổ đến lão gia tử sống lại hay không.” Tề Ngọc Khôn hiển nhiên không tin Hạ Thiên có bản lãnh này: “Ngươi thật sự có bản lãnh này, con mẹ nó, ngươi chính là thần y, không, là thần tiên. Nếu ngươi có thể cứu sống người trở về, ta sẽ chặt đầu cho ngươi làm bóng đá.”
Hạ Thiên lười nói thêm với ông ta, ngân châm giữa ngón tay châm vào cơ thể Tề lão gia tử.
Cải tử hoàn sinh, đối với bác sĩ bình thường mà nói là theo đuổi suốt đời, thậm chí đến cuối đời cũng chưa chắc làm được.
Nhưng đối với Hạ Thiên mà nói, nó chỉ bằng một bữa ăn sáng. Ba châm đầu tiên của Nghịch Thiên Bát Châm là có thể làm được.
Chỉ một châm, cơ thể của lão gia tử đã ngừng thối rữa, da thịt dùng tốc đô cực nhanh khép kín lại, rất nhanh hoàn hảo như lúc ban đầu, thậm chí còn có độ sáng bóng.
Hạ Thiên hạ châm như bay, chỉ trong mấy giây đã đâm xong mười mấy huyệt vị.
“Cái này…” Tròng mắt Tề Ngọc Khôn như muốn lồi ra.
Gương mặt Tình Hạc đạo nhân cũng không còn biểu hiện khí định thần nhàn, ngược lại âm trầm đến đáng sợ.
Khụ khụ.
Không bao lâu sau, Tề lão gia tử ho nhẹ một tiếng, tròng mắt bắt đầu chuyển động, dường như có thể mở ra bất cứ lúc nào.
“Giết.” Tình Hạc đạo trưởng chỉ cảm thấy có môt luồng khí lạnh xông trán, bỗng nhiên quát lớn một tiếng, từ trong tay áo bay ra mấy luồng hàn mang, phân biệt bắn về phía đám người Hạ Thiên.
Đùng đùng đùng.
Tề Ngọc Khôn cũng từ trong ngực lấy ra một cây súng lục, bắn loạn xạ lên trên giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận