Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3049: Đầu óc người này chỉ có tiền

“Vậy vì sao ngươi lại không chết đi?”
Tiền thiếu gia nhìn Hạ Thiên, nụ cười trên mặt dần dần lạnh lại, nhất là khi nhìn thấy hắn và Tô Vô Song đứng song song với nhau, hắn ta lại càng thêm tức giận.
“Bởi vì ta sẽ không chết.” Hạ Thiên nghiêm túc đáp lại.
Tiền thiếu gia cười nhạo, chỉ vào Hạ Thiên: “Trùng hợp là bổn thiếu gia sẽ không chết, nhưng ta không thích người khác giống như ta. Cho nên ngươi vẫn phải chết.”
“Ngươi không có bản lãnh đó đâu.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta muốn ngươi chết, ta ít nhất có một vạn phương pháp.”
“Nổ, tiếp tục nổ đi.” Gương mặt Tiền thiếu gia tràn ngập sự khinh thường. Ban đầu, hắn ta còn tưởng Hạ Thiên là cao nhân gì, bây giờ xem ra, Hạ Thiên chỉ là một tên khoác lác lừa đảo: “Bổn thiếu gia cũng có một trăm vạn phương pháp để ngươi chết.”
Hạ Thiên không nhanh không chậm nói: “Thôi ngươi đừng chém gió nữa. Ngươi một loại cũng không có. Cho dù có, đối với ta cũng vô dụng thôi, bởi vì ta sẽ không chết.”
Tô Vô Song im lặng. Mỗi lần nghe Hạ Thiên và người ta cãi nhau, nàng đều cảm thấy đau lỗ tai. Chẳng những ngây thơ mà còn luôn dây dưa ở những chỗ râu ria cả nửa ngày.
“Ta không rảnh ở đây nói mò với ngươi.” Tiền thiếu gia bừng tỉnh, quay lại nói với Tô Vô Song: “Ta không ngại nói cho ngươi biết, mau giao đứa bé kia cho ta, ta lập tức đi ngay, thậm chí từ đây không dây dưa với ngươi nữa.”
“Bây giờ nó là em trai của ta, ngươi cảm thấy có khả năng không?” Tô Vô Song lạnh giọng nói.
Tiền thiếu gia cười khẩy, trào phúng: “Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, đứa bé kia cũng chỉ là một vật thí nghiệm trong phòng thí nghiệm của chúng ta mà thôi, ngay cả người cũng không tính, cái gì là em trai em gái, ngươi đừng chém gió nữa.”
“Ngươi bắt người làm thí nghiệm?” Tô Vô Song cau mày, ánh mắt tràn ngập sự giận dữ.
Tiền thiếu gia lắc đầu, kiêu ngạo nói: “Ngược lại, phòng thí nghiệm của chúng ta giúp cho những người đã chết giành lại cuộc sống mới. Đứa bé kia vừa mới sinh ra đã chết, bởi vì ngũ tạng không được đầy đủ, công ty chúng ta đã mua lại từ cha mẹ của nó, sau đó sử dụng thuốc mà công ty chúng ta nghiên cứu được cứu sống nó. Nội điểm này thôi, công ty chúng ta đã làm chuyện công đức vô lượng rồi.”
“Đánh rắm.” Tô Vô Song lười nghe mấy lời biện hộ này: “Em trai của ta còn sống, thế vì sao ngươi không đề cập đến mấy đứa bé đã chết vì thuốc của ngươi?”
“Những đứa bé đó vốn đã chết, công ty chúng ta còn phải bỏ tiền ra mua. Ngươi không đi mắng cha mẹ chúng, ở đây còn chỉ trích ta, đúng là buồn cười!”
Tiền thiếu gia không được kiên nhẫn, chỉ vào Tô Vô Song nói: “Ngươi đừng cho rằng ta sợ ngươi. Ta chẳng qua chỉ cảm thấy ngươi cũng có bản lãnh. Công ty của chúng ta từ trước đến nay luôn lấy việc kiếm tiền làm chủ, cũng không muốn trêu chọc người không liên quan. Cho nên, ngươi mau giao đứa bé đó ra, công ty chúng ta tuyệt đối không làm khó dễ ngươi.”
Tô Vô Song cảm thấy tức cười. Mặc dù ở Tiên Vân đại lục, không ít tu tiên giả cũng xem phàm nhân là sâu kiến, nhưng nàng thì chưa từng. Nàng biết rất rõ tu tiên giả cũng vẫn là người, nàng cũng luôn xem mình là người bình thường.
“An Tâm, ngươi đừng nghe hắn ta nói nhảm nữa.” Hạ Thiên lên tiếng: “Ngươi không cần suy nghĩ. Đám trẻ con vừa sinh ra đã chết, một trăm phần trăm là do công ty của bọn họ giở trò quỷ.”
“Ngươi đang vu khống người ta đấy, ngươi có chứng cứ gì không?” Tiền thiếu gia bỗng nhiên biến sắc, tay chỉ vào Hạ Thiên chửi ầm lên: “Nếu không có chứng cứ, công ty chúng ta sẽ kiện ngươi đến táng gia bại sản.”
Hạ Thiên cười nói: “Nhắc đến chuyện này, ngươi liền kích động, nhất định là bị ta nói trúng rồi.”
“Nói trúng thì sao, đây là vì kiếm tiền.” Tiền thiếu gia cũng không che giấu, trực tiếp ngả bài: “Mỗi một giọt máu của nhà tư bản đều là màu đen. Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe nói qua? Hay là các ngươi trông cậy vào người khác lấy tiền của các ngươi, lại còn tốt với các ngươi?”
“Thôi đừng chém gió nữa, cũng chỉ vì tiền mà thôi. Trong cơ thể đứa bé kia có thành quả nghiên cứu mấy chục năm của công ty chúng ta. Nếu có thể bán ra, đó chính là giá trên trời. Cho nên, chúng ta không tiếc bất cứ giá nào cũng phải mang nó về. Các ngươi tốt nhất nên thức thời một chút.”
“Các ngươi vì kiếm tiền mà xem mạng người như cỏ rác.” Lãnh ý trong mắt Tô Vô Song càng lúc càng nhiều: “Nhà tư bản mà ngươi nói ngược lại còn đáng ghét hơn cả người trong ma đạo.”
“Người trong ma đạo?” Tiền thiếu gia ngẩn ra, hơi nghi hoặc hỏi: “Đây là công ty của ai vậy? Chẳng lẽ ngươi đã sớm biết bí mật bên trong, cho nên đã âm thầm liên hệ người mua? Mẹ nó, ngươi muốn đoạn tài lộ công ty chúng ta?”
Hạ Thiên nói với Tô Vô Song: “An Tâm, ngươi đừng nói chuyện với hắn ta nữa. Đầu óc người này chỉ có tiền, đã ngốc đến mức không còn thuốc nào chữa được nữa.”
“Nếu đã như vậy, các ngươi đều phải chết.” Sát ý dâng lên trong lòng Tiền thiếu gia, hắn ta lạnh giọng nói: “Cũng may mà ta cẩn thận, đã sớm phong tỏa khu vực xung quanh. Các ngươi có muốn trốn cũng trốn không thoát.”
“Chỉ dựa vào ngươi?” Hạ Thiên khinh thường bĩu môi: “Chúng ta còn cần trốn sao?”
“Bây giờ, ta sẽ để cho các ngươi mở mang kiến thức sản phẩm công ty chúng ta.” Tiền thiếu gia hừ lạnh một tiếng, sau đó nói vào đồng hồ đeo trong tay: “Đội Trắng 1, Trắng 2, còn có đội Đỏ 3 cùng nhau tiến lên. Những tiểu đội khác phong tỏa chung quanh, không cho bất cứ kẻ nào chạy thoát. Chuyện nơi này cũng không được tiết lộ ra ngoài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận