Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3774: Quá khứ của Ninh lão gia tử (01)

Ninh gia.
Ninh Vọng Hải nằm trên ghế, nhàn nhã uống trà, phơi nắng.
Bên cạnh, Ninh Nhụy Nhụy đang ăn táo, muốn hỏi rồi lại thôi.
“Có lời gì cứ nói, không nhất thiết phải kìm nén. Có phải cãi nhau với Hạ Thiên hay không?” Ninh Vọng Hải hiểu rất rõ đứa cháu gái này của mình. Sau khi trở về, nàng vẫn luôn vô tình hay cố ý thăm dò ông, hiển nhiên là có chuyện gì đó muốn nói với ông, nhưng lại sợ làm tổn thương thể diện của ông, cho nên nàng mới có biểu hiện như thế.
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười xấu hổ: “Không có, con về chỉ để chăm ông thôi mà.”
“Tính tình của ngươi như thế nào, ta còn không rõ sao?” Ninh Vọng Hải khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: “Không có chuyện gì lớn, tại sao ngươi lại tự dưng trở về? Nhất định là có chuyện, hơn nữa còn là chuyện phải thương lượng với ta mới có thể quyết định, đúng không?”
Ninh Nhụy Nhụy đúng là muốn hỏi gia gia của nàng một số chuyện. Mấy ngày trước đó, nàng cùng với Hạ Thiên đến Hoàng Sơn, cũng chính là quê quán của Nhiếp Tiểu Lý. Khi giúp đỡ Nhiếp Tiểu Lý xử lý một số chuyện, nàng nghe Nhiếp lão thái thái nhắc đến chuyện gia gia nàng khi còn trẻ, nàng nhịn không được muốn quay về hỏi thăm, chỉ là lời đến khóe miệng lại không biết nên nói như thế nào.
“Nếu không phải cãi nhau với Hạ Thiên, chẳng lẽ ngươi có thai?” Ninh Vọng Hải không biết nghĩ đến điều gì, lông mày hơi cau lại, có chút tức giận: “Đám thanh niên các ngươi đúng là không biết tiết chết, cũng không biết biện pháp an toàn. Có đôi khi không thể tham sảng khoái nhất thời mà cần cân nhắc cho tương lai. Cũng may các ngươi vẫn còn trẻ.”
“Vâng, vâng.” Ninh Nhụy Nhụy vô thức cắn quả táo, trong lòng đang cân nhắc làm sao lên tiếng, hoàn toàn không nghe gia gia của nàng đang nói cái gì.
Ninh Vọng Hải nhìn biểu hiện của Ninh Nhụy Nhụy, còn tưởng rằng nàng đang lo lắng ứng đối như thế nào, lập tức đề nghị: “Thật ra ngươi có thể sinh đứa bé ra. Nếu các ngươi không muốn nuôi, có thể mang đến cho ta.”
“Đứa bé?” Ninh Nhụy Nhụy mờ mịt nhìn gia gia của nàng: “Cái gì đứa bé? Đứa bé của ai?”
“Không phải của ngươi và Hạ Thiên sao?” Ninh Vọng Hải ngẩn cả người, có chút do dự nói: “Chẳng lẽ ngươi còn có bạn trai khác?”
Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy mới khôi phục lại tinh thần, da mặt đỏ ửng, hơi xấu hổ nói: “Gia gia, ông nói mò cái gì vậy? Con và Hạ Thiên làm gì có đứa bé nào? Chúng ta còn chưa có… Tại sao lại có con được? Con không có mang thai.”
“Không có mang thai?” Ninh Vọng Hải thoáng có chút thất vọng, nhẹ nhàng thở ra: “Cũng tốt, nhưng đây là chuyện của các ngươi, ta không xen vào.”
Ninh Nhụy Nhụy không nghĩ đến khi nàng đang thất thần, gia gia của nàng lại suy nghĩ phong phú đến như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Gia gia, ông nghĩ hơi xa rồi. Con và Hạ Thiên còn chưa đến bước kia đâu.”
“Không cãi nhau, cũng không mang thai, nhìn các ngươi thì cũng không giống chia tay…” Ninh Vọng Hải cảm thấy khó hiểu: “Vậy rốt cuộc ngươi sầu mi khổ kiếm là vì thứ gì?”
Ninh Nhụy Nhụy do dự vài giây, cuối cùng quyết định đi thẳng vào vấn đề. Giữa ông cháu không cần phải thăm dò nhiều như vậy: “Ở Nhiếp gia trấn, có lão thái thái đề cập đến chuyện cũ của gia gia, con chỉ muốn kiểm chứng một chút.”
“Ồ, liên quan đến chuyện cũ của ta?” Ninh Vọng Hải mỉm cười, thản nhiên nói: “Ta còn có chuyện cũ gì nữa? Bây giờ ta chỉ là một lão già họm hẹm bình thường mà thôi. Khi còn trẻ, ta cũng chẳng có hành động gì oanh oanh liệt liệt cả.”
Ninh Nhụy Nhụy nhẹ nhàng nói: “Ở Nhiếp gia trấn, lão thái thái nói năm đó gia gia có danh xưng Huyết Thủ Độc Tâm, chẳng những ra tay tàn nhẫn mà không còn thể ai có thể ngăn cản.”
Khi nói những lời này, ánh mắt của Ninh Nhụy Nhụy không khỏi nhìn chằm chằm vào biểu hiện thay đổi của gia gia nàng.
“Ha ha.” Gương mặt của Ninh Vọng Hải cũng không có gì thay đổi, chỉ mỉm cười, một lúc lâu sau mới nói: “Lão thái thái mà ngươi nói, ta cũng đoán được là ai.n oán bao nhiêu năm trước, bà ta vẫn còn nhớ đến bây giờ. Đúng là nữ nhân lòng dạ hẹp hòi.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe gia gia của nàng nói, không khỏi ngẩn người, sau đó mở to mắt nhìn: “Gia gia, chẳng lẽ bà ấy nói là thật? Vậy rốt cuộc ông là…”
“Cũng không tính là thật, nửa thật nửa giả.” Ninh Vọng Hải thở dài: ‘Thật ra cũng đã hơn ba mươi năm, thậm chí là chuyện của bốn mươi năm trước, ta cũng đã sớm quên mất rồi. Tuy nhiên, nếu ngươi đã nghe, ta nói cho ngươi biết cũng không sao. Dù sao cũng chỉ là những chuyện hoang đường ta làm khi còn trẻ mà thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, hơi thẹn đỏ mặt: “Nói đến con vẫn cảm thấy rất hổ thẹn, quan tâm đối với gia gia thật sự không đủ. Chuyện còn trẻ của ông, con hoàn toàn chẳng biết gì cả.”
“Điều này có gì mà phải hổ thẹn.” Ninh Vọng Hải hoàn toàn không hề có chút nghi ngờ gì đối với điều này: “Thật ra, khi gia gia ngươi còn trẻ, ta đã phạm sai lầm lớn, cho nên ta mới phải giữ kín. Nếu không phải bây giờ ngươi hỏi ta, hơn phân nửa ta sẽ mang vào quan tài. Dù sao đây cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.”
“Phạm sai lầm lớn?” Ninh Nhụy Nhụy quả thật đã bị khơi gợi lòng hiếu kỳ. Trong ấn tượng của nàng, gia gia của nàng xử lý làm người trước giờ luôn bốn bề yên tĩnh, trên cơ bản chưa từng đắc tội ai, rất khó tưởng tượng ông sẽ phạm sai lầm lớn. Chẳng lẽ… là chuyện nam nữ xảy ra vấn đề khi còn trẻ?
Nghĩ đến vấn đề này, trong đầu Ninh Nhụy Nhụy bỗng nhiên hiện lên gương mặt Hạ Thiên. Nàng vô thức hỏi gia gia: “Gia gia, khi ông còn trẻ, không phải cũng giống như Hạ Thiên chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận