Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3275: Người chướng mắt là ngươi

“Được rồi, không cần thiết phải liều lĩnh mạo hiểm như thế.” Nữ lão sư khoát tay, thật ra nàng ta muốn nói chút tư sắc đó của ngươi hoàn toàn bất nhập lưu, làm sao Hạ Thiên có thể để ý được, nhưng nàng ta cũng không muốn đả kích lòng tin của người khác, đành phải nói: “Các ngươi đều là tinh anh trong tổ chức, sao có thể vì chút chuyện nhỏ như thế này mà mạo hiểm chứ. Liên quan đến nam nhân thần bí đó, ta sẽ sắp xếp người khác đi dò xét. Việc cấp bách bây giờ của mọi người là giám sát Vân Tiểu Đông cho thật kỹ. Đương nhiên còn có Thạch Thuần và Liễu Hàm.”
“Vâng.” Bốn thiếu nữ đồng thanh lên tiếng.
Rất nhanh, năm người rời khỏi tầng hầm.
Một lát sau, trên xà ngang tầng hầm vang lên giọng nói uể oải của Hạ Thiên: “Vợ Tiểu Y Y, chỉ có mấy con tôm nhỏ này thôi sao?”
“Đúng, tạm thời chỉ có mấy người này thôi.” Lam Y Nhân đáp: “Đương nhiên, sau lưng bọn họ nhất định có người khác. Thiên Đạo Tổ vẫn còn đang điều tra.”
“Chỉ toàn là mấy kẻ ngu ngốc, hoàn toàn không cần ta phải ra tay.” Hạ Thiên cảm giác có chút nhàm chán: “Thuần nha đầu đâu? Con bé không biết sao?”
Biểu hiện của Lam Y Nhân có chút mập mờ không rõ: “Ta cũng không biết nữa. Nếu con bé mà chơi, nhiều khi còn lợi hại hơn cả chàng. Cho dù phát hiện chân tướng của đám người này, con bé cũng sẽ không nói ra, giả bộ như bị lừa, sau đó từng bước một đùa chết bọn họ.”
“Đi, chúng ta đi tìm Thuần nha đầu.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Chỉ là mấy tên ngu ngốc, chẳng có gì vui.”

Đại học Giang Hải.
Trong khoảng thời gian này, Thạch Thuần cảm thấy khá nhàm chán, cho nên đã chạy đến đây làm lão sư.
Đối với chuyện trở thành lão sư, Thạch Thuần cũng chẳng có suy nghĩ gì, chỉ là muốn tìm một số chuyện để làm mà thôi.
Về phần tại sao không gia nhập tập đoàn Thần Y, thật lòng Thạch Thuần không muốn. Nàng đã sớm có dự định trở thành vợ tương lai của Hạ Thiên. Nếu còn đến tập đoàn Thần Y làm việc, vậy thì quá thảm rồi. Chẳng những phải kính dâng cơ thể cho tên cặn bã nam kia, lại còn phải liều mạng kiếm tiền cho hắn.
“Không thể để cho tên anh rể sắc lang kia chiếm hết tiện nghi.” Thạch Thuần âm thầm thề thốt, có đánh chết nàng cũng không đến tập đoàn Thần Y làm việc. Nàng muốn làm chuyện nàng muốn làm, mặc dù bây giờ nàng còn chưa nghĩ ra nàng muốn làm cái gì.
Đang trong lúc Thạch Thuần ngẩn ra, từ đằng xa vang lên một tiếng kêu: “Thuần Thuần, bên này nè.”
Thạch Thuần nghe được tiếng gọi, vô thức đưa mắt nhìn sang, tiếp theo nhếch miệng: ‘Haiz, lại một tên ngu ngốc đến.”
Đằng xa có người bày hoa rất nhiều.
Mấy ngày bó hoa hồng trải dài từ cổng trường đại học đến bãi cỏ, tạo thành hình một trái tim thật lớn.
Cảnh tượng này đương nhiên thu hút rất nhiều sinh viên và lão sư chú ý.
“Lại có người đến tấn công Thạch giao hoa chúng ta nữa rồi.”
“Cái gì giáo hoa, người ta là lão sư.”
“Cho dù nàng là Hiệu trưởng thì cũng là giáo hoa, thật sự quá đẹp mà.”
“Cũng đúng, hoàn toàn không thua kém gì Kiều Tiểu Kiều năm đó.”
“Lại có thêm một kẻ mắt không tròng, muốn đá vào tảng đá.”
“Đây là lần thứ bảy trong tháng rồi, mị lực của Thạch lão sư đúng là vô địch.”
“…”
Lúc này, một nam nhân cao lớn anh tuấn mặc một bộ trang phục chính thức, chậm rãi bước vào chính giữa trái tim hoa hồng.
Trong tay hắn ta còn cầm một bó hoa, chính giữa bó hoa là một chiếc nhẫn kim cương thật lớn, thâm tình kêu lên: “Thạch Thuần, ta yêu nàng. Nàng có nguyện ý làm bạn gái của ta không?”
“Không.”
Thạch Thuần còn chưa lên tiếng, một âm thanh lười biếng đã ngắt lời hắn ta: “Bây giờ ngươi biến đi còn kịp, nếu không, ta đánh ngươi đấy.”
“Ngươi là ai?” Đại soái ca đưa mắt nhìn sang, phát hiện chỉ là một nam nhân bình thường đồng trang lứa, không khỏi giận dữ: “Ngươi đừng có ở đây quấy rối ta. Nếu không, đừng trách ta không khách sáo.”
Người đến đương nhiên là Hạ Thiên. Hắn chậm rãi rút một cây hoa hồng, kéo nhụy hoa bỏ vào trong miệng nhai nhai một chút: “Hương hoa đúng là phế vật, nói rõ ngươi không hề thành tâm. Ngươi nên từ bỏ đi, đừng tự tìm cái không vui. Thuần nha đầu nhìn cũng sẽ không nhìn ngươi đâu.”
“Ha ha, ngươi nói đúng là buồn cười.” Cao đại soái ca có chút hiếu kỳ đánh giá Hạ Thiên: “Ta theo đuổi Thạch Thuần mắc mớ gì đến ngươi? Ngươi có tư cách gì mà nói những lời này?”
Hạ Thiên lười biếng đáp lại: “Ta có tư cách hay không liên quan gì đến ngươi. Tóm lại, nhân lúc ta còn chưa tức giận, ngươi mau biến đi.”
“Ngươi đúng là khó hiểu.” Cao đại soái ca hơi tức giận, vẫy tay với bạn của mình: “Các ngươi mau bắt hắn lại cho ta, đừng làm chậm trễ chuyện lớn của ta.”
Đồng bạn của hắn bừng tỉnh, cùng tiến lên vây quanh Hạ Thiên, muốn kéo hắn đi. Đáng tiếc, bảy tám người cũng không kéo được Hạ Thiên.
“Các ngươi đang làm gì thế?” Cao đại soái ca nhìn thấy cảnh tượng này, cảm giác có chút buồn cười: “Kéo không được thì khiêng, đừng ở đây chướng mắt nữa.”
“Người chướng mắt là ngươi đấy.” Hạ Thiên thoáng giãy dụa một cái, lập tức chấn ngã bảy tám người. Hắn chậm rãi bước đến trước mặt cao đại soái ca: “Ngươi có phải cảm thấy mình rất có hy vọng hay không?”
“Đương nhiên rồi.” Cao đại soái ca ngạo nghễ nói: ‘Ta và Thạch Thuần là bạn học thời đại học, có giao tình bốn năm năm, huống chi ta đã từng ăn cơm, uống rượu với nàng ấy. Điều này nói rõ nàng ấy cũng có ý với ta. Theo đuổi nàng ấy chỉ là thuận theo ý nguyện của bản thân nàng ấy, là chuyện nước chảy thành sông. Ngươi thì tính là gì chứ, cũng xứng đến ngăn cản tình duyên trời sinh của chúng ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận