Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3301: Ta chọn giết ngươi

“Ngài yên tâm đi, từ trước đến nay ta luôn là người tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình.” Chiêm Mộ Tư cung kính trả lời.
Bạch Thụy Đức thấy tiểu tử này không hề lên mặt, cũng cảm thấy hài lòng: “Ngươi đi theo ta, tên tiểu tử may mắn.”
Chiêm Mộ Tư chậm rãi đi theo sau lưng Bạch Thụy Đức, không bao lâu sau đã đến một mộ viên khá đơn sơ.
Hai người băng qua mộ bia chằng chịt, cuối cùng dừng lại tại một góc hẻo lánh.
“Thần minh ở đây sao?” Chiêm Mộ Tư có chút khó tin. Mặc dù hắn ta gia nhập Trường Sinh Thánh Điện đã không ít năm, nhưng hắn ta chưa bao giờ gặp được người gọi là Thần minh của Trường Sinh Thánh Điện, thậm chí cũng không biết người này có tồn tại hay không.
Bạch Thụy Đức cũng không trả lời, hai tay vạch ra một dấu hiệu kỳ lạ, miệng lẩm bẩm, âm thanh thấp đến không thể phân biệt.
Một lát sau, Bạch Thụy Đức chậm rãi đưa tay ra ngoài, ấn vào đỉnh mộ bia, ở đó có một cái lỗ trong suốt.
Chiêm Mộ Tư đoán đây là một hệ thống phân biệt vân tay.
Quả nhiên, một giây sau, mộ địa lặng lẽ mở ra, lộ ra một thông đạo kéo dài xuống dưới.
Lối đi tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn rõ.
Cho dù Chiêm Mộ Tư là dị năng giả, vận chuyển từng tia linh lực bên trong cơ thể, nhưng vẫn không thể nhìn rõ bất cứ vật gì.
“Có cần đốt lửa hay không?” Chiêm Mộ Tư nhịn không được liền hỏi.
Âm thanh Bạch Thụy Đức truyền đến từ đằng trước: “Nhắm mắt của ngươi, còn có miệng của ngươi lại, cứ đi theo ta là được.”
Chiêm Mộ Tư đành phải làm theo. Sau khi nhắm mắt lại, ngược lại có ánh sáng nhạt treo trên mi tâm, dẫn hắn ta chậm rãi đi về phía trước.
Không biết qua bao lâu, chút ánh sáng nhạt này rốt cuộc càng ngày càng sáng.
Tiếp theo, luồng ánh sáng nhạt mang theo tốc độ cực nhanh ầm ầm đi tới, trong chớp mắt đã đến trước mặt.
Chiêm Mộ Tư cả kinh mở mắt, đột nhiên phát hiện hắn ta đang ở bên trong một gian phòng đèn đuốc sáng trưng.
Trong phòng có mấy người đang ngồi.
Trong đó có người hắn ta quen, cũng có người hắn ta không quen, đều là hạng người không phú thì quý, hoặc trên người có tuyệt kỹ.
Bọn họ đang bàn về kế hoạch không lâu sau đó của Trường Sinh Thánh Điện. Những người này không cần phải nói, chính là những người mới Trường Sinh Thánh Điện dự định thu nạp.
Đương nhiên, cũng có người hắn cảm thấy tuyệt đối không nên ở đây.
Ví dụ như Y Tiểu m.
“Tại sao ngươi ở đây?” Chiêm Mộ Tư kinh ngạc nhìn Y Tiểu m, vô cùng ngoài ý muốn hỏi: “Ngươi có biết Hạ tiên sinh hắn…”
Lời còn chưa nói hết, ánh mắt sắc bén của Bạch Thụy Đức đã ném sang.
Chiêm Mộ Tư đành phải tạm thời ngậm miệng lại.
“Các ngươi đừng chờ nữa. Hạ Thiên đã bị ta giết rồi.” Bạch Thụy Đức kiêu ngạo nhìn quét qua những người trong phòng họp: “Cho nên, các người không cần trì hoãn, cứ trực tiếp vào chuyện chính đi.”
Y Tiểu Âm hiển nhiên không tin mấy lời nói nhảm này. Nàng trào phúng nói: “Ngươi xác định hắn đã chết?”
“Đương nhiên, chết dưới ân trạch của thần minh.” Bạch Thụy Đức gật đầu, quay sang hất cằm với Chiêm Mộ Tư: “Hắn ta tận mắt nhìn thấy, có thể làm chứng cho ta.”
“Ta cảm thấy rất hoài nghi.” Một nữ nhân khác mỉm cười, khinh thường liếc nhìn Chiêm Mộ Tư: “Một cây cỏ đầu tường càng không có độ tin cậy.”
Bạch Thụy Đức lạnh lùng trừng mắt nhìn nữ nhân kia: “Mai tiểu thư, chúng ta mời ngươi đến chẳng qua là cảm thấy ngươi còn có chút tiềm lực, muốn thu nạp ngươi vào Thánh Điện, ngươi đừng đứng sai vị trí của mình.”
“Ta lại cảm thấy Bạch tiên sinh khả năng đã đánh giá cao năng lực và địa vị của mình.” Nữ nhân này chính là Mai Ngạo Tuyết, một người sùng bái Hạ Thiên. Nàng cũng không tin Hạ Thiên đã chết: “Hạ Thiên không thể nào chết. Cho dù thần minh các ngươi chết, hắn cũng sẽ không chết.”
Bạch Thụy Đức giận tím mặt, chỉ tay vào Mai Ngạo Tuyết: “Làm càn! Nếu không phải vì cha của ngươi nhiều năm cung phụng cho Thánh Điện, ngươi có tin bây giờ ta một chưởng đánh chết ngươi không?”
“Đương nhiên tin rồi.” Mai Ngạo Tuyết có chút giễu cợt: “Bạch thiên sứ trưởng có tiếng là người ghét chủ nghĩa nữ quyền. Số nữ nhân chết dưới tay ngươi không có tám trăm cũng có một ngàn. Giết một nữ tử yếu đuối như ta đối với ngươi mà nói thật sự không đáng nhắc đến.”
Nói xong, giọng điệu của nàng ta bỗng nhiên thay đổi: “Nhưng ngươi có dám không?” Nàng ta sờ lên cái cổ trắng nõn của mình: “Ngươi hãy rút kiếm của mình thử vào chỗ này một chút đi.”
“Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?” Sắc mặt Bạch Thụy Đức lạnh lại: “Bây giờ, trong Thánh Điện, ngoại trừ thần minh, chỉ có chức nghiệp của ta là cao nhất, ta nói cái gì thì là cái đó. Ai dám làm trái, người đó bất kính với thần minh.”
Y Tiểu Âm thản nhiên lên tiếng: “Nói như vậy, cái gọi là thần minh chẳng qua chỉ là công cụ giúp ngươi tranh quyền đoạt lợi, thật ra không hề tồn tại?”
“Y tiểu thư, ngươi cũng đang tìm chết sao?” Bạch Thụy Đức lạnh lùng nhìn chằm chằm Y Tiểu m: “Thần minh chọn trúng ngươi, chỉ bởi vì y thuật của ngươi gần với Hạ Thiên, nhưng cũng chỉ là dự bị trong kế hoạch của Thánh Điện mà thôi, ngươi cũng đừng nên xem mình quá cao. Giết ngươi, kế hoạch vẫn có thể tiếp tục tiến hành như thường.”
“Bạch thiên sứ trưởng, uy phong của ngươi to thật.” Bên cạnh quả nhiên có người không vừa mắt, lạnh lùng nói: “Ta thậm chí hoài nghi Bái thiên sứ trưởng có phải là ngươi mượn cơ hội xử lý hay không. Như vậy ngươi mới có thể một nhà độc đại Thánh Điện được.”
“Tất cả im miệng cho ta.” Bạch Thụy Đức cũng không kiên nhẫn, bỗng dưng hét lớn một tiếng, lộ ra đôi cánh màu đen, mỗi một sợi lông đều nhọn như lợi kiếm treo trên đỉnh đầu tất cả mọi người: “Hoặc nghe ta hoặc đi chết, các ngươi tự chọn đi.”
Y Tiểu Âm thản nhiên đáp: “Vậy ta lựa chọn giết ngươi, thuận tiện tiêu diệt luôn thần minh các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận