Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4037: Trực giác của ngươi đúng là đáng sợ

Thẩm Manh cũng không chịu ngồi yên: “Vậy ta có thể làm cái gì?”
“Ngươi giúp ta kéo hắn ra.”
Triệu Vũ Cơ nói với Thẩm Manh.
Thẩm Manh liếc qua Hạ Thiên, phát hiện tay của hắn có chút không kiêng kỵ di chuyển trên người Triệu Vũ Cơ, không khỏi đỏ mặt nhưng cũng không biết làm sao để ngăn cản.
Triệu Vũ Cơ tiện tay vỗ một cái, đẩy Hạ Thiên vào ngực Thẩm Manh: “Ngươi ôm hắn, đừng để hắn làm loạn.”
“Sao?”
Thẩm Manh ngẩn người, nhưng vẫn nghe lời ôm lấy Hạ Thiên.
Hạ Thiên ngược lại cũng không làm loạn nữa, chỉ là có chút không được cao hứng: “Vợ đại yêu tinh, đã lâu không gặp, nàng không cho ta cơ hội ôm nàng nhiều hơn chút sao?”
“Chàng là cá vàng à?”
Triệu Vũ Cơ tức giận lườm hắn một cái: “Hai ngày trước mới… gặp trên đỉnh núi tuyết.”
“Có sao?”
Hạ Thiên cười nói: “Một ngày không gặp như cách ba thu. Ta nhớ nàng, nàng khẳng định cũng rất nhớ ta, đúng không?”
Triệu Vũ Cơ thản nhiên nói: “Chàng thành thật một chút đi. Nếu không, ta gọi Dạ Ngọc Mị đến đánh chàng một trận đấy.”
“Muội muội chân dài đánh không lại ta.”
Hạ Thiên bất mãn nhếch miệng.
“Thật sao?”
Triệu Vũ Cơ cười khẽ.
Hạ Thiên có chút mạnh miệng nói: “Ta chỉ nhường nàng ấy, không muốn nàng ấy mất lòng tin đối với bản thân. Nếu đánh thật, ta có thể đánh cho nàng ấy mấy ngày không xuống nổi giường.”
“Bẩn thỉu.”
Triệu Vũ Cơ không khỏi trừng Hạ Thiên một cái: “Trong đầu ngươi có thể nghĩ cái gì khác hay không, tối ngày chỉ biết nghĩ đến những chuyện này.”
Hạ Thiên bày ra vẻ mặt vô tội: “Ta nói chính là đánh nhau. Vợ đại yêu tinh, nàng nghĩ đi đâu vậy.”
“Bớt làm bộ đi.”
Triệu Vũ Cơ hiểu rất rõ Hạ Thiên: “Chàng cũng nên chuẩn bị đi. Đừng để lát nữa bỗng nhiên xe tuột xích.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Vợ đại yêu tinh, nàng đang lãng sang chuyện khác đấy.”
Triệu Vũ Cơ cũng không thèm phản ứng đến hắn, ném một ánh mắt cho Thẩm Manh, nàng lập tức kiểm tra cánh cửa lớn màu trắng và cánh cửa màu vàng khảm bên trên.
Tô Vô Song rút một lá cờ nhỏ từ trong ngực ra, dựa theo quy luật nhất định, tiến hành bố trí xung quanh cánh cửa màu trắng.
Bạch Tiêm Tiêm lấy ra một lá bùa, sau đó rót linh khí vào trong, chờ một lát, lá bùa đột nhiên phát sáng lên.
“Alo, có phải Dạ tỷ tỷ không?”
Bạch Tiêm Tiêm ôn nhu nói: “Ta là Tiêm Tiêm.”
Bên trong lá bùa truyền đến giọng nói của Dạ Ngọc Mị: “Là ta, Tiêm Tiêm, mọi người đến rồi sao?”
“Vâng, đến rồi.”
Bạch Tiêm Tiêm nhẹ giọng trả lời: “Ở đây có một cánh cửa lớn màu trắng, hẳn là cánh cửa thông đến Cực Tiên Mộ. Thiên ca ca cũng có mặt ở đây.”
“Ta biết rồi.”
Dạ Ngọc Mị thản nhiên nói: ‘Ngươi duy trì tín hiệu, để ta liên lạc với những người khác. Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau phát lực.”
Bạch Tiêm Tiêm gật đầu: “Vâng.”
Lúc này, Dạ Ngọc Mị đang ở Thiên Ngoại Thiên Tiểu Tiên Giới, lợi dụng Tứ Tượng trận cùng với rất nhiều lá bùa nối đến ba đại bí cảnh, sau đó tiến hành thời gian cộng minh.
Khoảng mấy phút trước, nhóm người Tô Bối Bối ở bí cảnh Quy Khư, còn có nhóm người Ninh Nhụy Nhụy ở bí cảnh U Minh cũng đã báo cáo qua.
Hiện tại chính là thời điểm kéo liên kết ba nơi lại với nhau. Khoảng cách đến thời cơ mở cánh cửa Cực Tiên Mộ cũng không còn bao lâu nữa.
Dạ Ngọc Mị chồng hai tín phù đưa tin lại với nhau, sau đó kêu lên: “Nhụy Nhụy, Bối Bối, bên phía mọi người như thế nào rồi?”
“Ta là Nhụy Nhụy, bên phía của ta không có việc gì, chúng ta cũng đã đến bên cạnh cánh cửa.”
Giọng nói của Ninh Nhụy Nhụy vang lên đầu tiên.
Mấy giây sau, Tô Bối Bối cũng lên tiếng: “Bên này của ta xảy ra chút việc, có người muốn dùng búa bổ đại môn, nhưng vừa lúc có người chạy đến, giải quyết kịp thời người kia rồi.”
“Trương Lăng Linh sao?”
Dạ Ngọc Mị thuận miệng hỏi.
Giọng nói của Trương Lăng Linh vang lên: “Dạ tiên tử, trực giác của ngươi đúng là đáng sợ.”
“Tam giới cộng minh vốn là chuyện mà ngươi luôn thu xếp, không có lý gì lại không tham gia.”
Biểu hiện của Dạ Ngọc Mị cực kỳ lạnh nhạt: “Tàn cảnh U Minh không có chỗ nào có thể phát huy. Bên trong bí cảnh Thiên Cung có nữ nhân kia, ngươi lại chẳng muốn gặp nàng ấy. Như vậy, ngươi nhất định sẽ lưu lại đại bản doanh bí cảnh Quy Khư rồi.”
Trương Lăng Linh mỉm cười nói: “Ngươi đúng là người thông minh, vậy ngươi hẳn biết ta muốn chính là cái gì.”
“Ta biết cũng vô dụng thôi, ngươi đi nói với Hạ Thiên đi.”
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
Trương Lăng Linh hừ nhẹ một tiếng: “Chỉ cần các ngươi không nhúng tay vào, Hạ Thiên ta tất nhiên có thể giải quyết.”
“Tùy ngươi thôi.”
Dạ Ngọc Mị không khỏi cười lạnh.
Trương Lăng Linh cười nói: “Ngươi không lo lắng ta thành tỷ muội của ngươi, đoạt Hạ Thiên vào tay sao?”
Dạ Ngọc Mị một chút cũng không lo lắng: “Vậy thì ta sẽ cảm ơn trời đất, ngươi đoạt đi.”
Nói xong, nàng lại bồi thêm một câu: ‘Nhưng ta lại lo lắng Hạ Thiên không thèm để ý đến ngươi.”
“Yên tâm đi, ta cũng không để ý đến hắn đâu, cũng chẳng xem hắn là bảo bối như các ngươi.”
Trương Lăng Linh khinh thường nói.
“Được rồi, bớt nói nhiều đi.”
Dạ Ngọc Mị lười nói nhảm với Trương Lăng Linh: “Bắt đầu đi, thời gian dành cho chúng ta không còn nhiều.”
Trương Lăng Linh cũng biết sự việc trọng đại, cũng không nói nhảm nữa, quay sang nói với nhóm người Tô Bối Bối: “Có thể bắt đầu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận