Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2512: Ngươi cái gì mà ngươi, chúng ta ngủ cùng nhau

“Chuyện này có chút phức tạp, nhất thời không nói rõ được.” Hạ Thiên nghe vậy có chút bất mãn, nhưng không phải với Lam Y Nhân, mà là với âm Hậu gì đó, hắn cứ cảm thấy có âm mưu nào mà hắn không biết, hơn nữa hình như Y Tiểu Âm có chuyện giấu hắn.
Lam Y Nhân ôm lấy Hạ Thiên, vừa cười vừa nói: “Không nói rõ được thì đừng nói nữa.”
“Sư phụ, việc của tổng bộ âm Y môn xong chưa?” Triệu Thanh Thanh lại hỏi.
Lúc này Hạ Thiên mới nhớ tới vài chuyện, nói với Triệu Thanh Thanh: “Có chút việc cần ngươi giúp đỡ.”
Triệu Thanh Thanh hờn dỗi đánh Hạ Thiên một phát: “Sư phụ khách sáo với ta làm gì, có gì cứ nói thẳng ra! Nói hai chữ giúp đỡ là coi ta thành người ngoài rồi.”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Hạ Thiên cười hì hì: “Lần này đi đảo Sương Nguyệt ta dẫn về tầm 3000 tộc nhân của Huyền âm tộc, đến lúc đó ngươi sắp xếp một chút.”
Triệu Thanh Thanh ngơ ngác, hỏi lại: “Tộc nhân của Huyền m?”
“Đúng vậy, chính là người ở trên đảo Sương Nguyệt, cũng là tộc nhân mà âm Hậu bồi dưỡng, cơ mà bọn họ đã bị âm Hậu vứt bỏ rồi, mà ta lại trở thành tộc trưởng của bọn họ.”
Hạ Thiên nói vài chuyện ở trên đảo cho mấy nữ nhân, sau đó nói: “Đảo Sương Nguyệt đã chìm rồi, ta đáp ứng tìm một chỗ ở mới cho bọn họ.”
“Sắp xếp chỗ ở thì đơn giản.” Triệu Thanh Thanh nghĩ nghĩ, “Cơ mà một lần nhập hết hộ khẩu thì hơi rắc rối.”
“Nhập hộ khẩu làm gì.” Hạ Thiên ngơ ngác, “Cho bọn họ một chỗ ở tạm thời là được, sau này ta sẽ đưa tất cả vào tiểu tiên giới.”
Triệu Thanh Thanh ồ một tiếng, lập tức gật đầu: “Vậy thì không có vấn đề gì.”
Mấy người tiếp tục ăn uống, trong lúc bất giác đã đến tối.
Tiếp theo có một vấn đề không tính là nghiêm trọng, nhưng mọi người lại ngại nhắc đến vấn đề này.
Đó chính là tối nay ai ngủ với Hạ Thiên.
Triệu Thanh Thanh đương nhiên vô cùng bằng lòng, nhưng nàng cũng biết người khác rất nhớ Hạ Thiên, trước đó nàng đã có một khoảng thời gian ở riêng với Hạ Thiên tại Kinh Thành, vậy nên ngại chiếm cứ Hạ Thiên.
Lam Y Nhân cũng nhớ Hạ Thiên, hai chân không ngừng ma sát, chỉ là dè dặt không biết mở miệng như nào.
“Í, ta nhớ ra ta còn có bài tập chưa làm, ta về phòng trước đây.” Thạch Thuần nhạy bén cảm giác được không khí có chút không đúng, cảm thấy không thể tiếp tục ở lại nữa, quần áo của nàng sắp bị bầu không khí này hòa tan rồi.
Mặc dù Ninh Nhụy Nhụy có chút chậm chạp, nhưng lúc này cũng phản ứng kịp, tìm một cái cớ rồi rời khỏi.
Chờ Thạch Thuần và Ninh Nhụy Nhụy đi mất, trong phòng chỉ còn lại Triệu Thanh Thanh, Lam Y Nhân và Dương San.
Dương San cũng không biết tại sao bản thân lại không rời đi, kỳ thật nàng đã sớm muốn tìm cớ rời khỏi rồi, chỉ là không biết tại sao miệng cứ như bị đóng lại, hoàn toàn không mở ra được, chỉ có thể cúi đầu giả làm đà điểu, hy vọng Hạ Thiên không phát hiện ra nàng, nhưng lại hy vọng Hạ Thiên có thể liếc nhìn nàng.
“Chồng à, chúng, chúng ta đi nghỉ đi.” Lam Y Nhân có chút không nhịn nổi, động tình nói với Hạ Thiên: “Ta có nhiều chuyện muốn nói với chàng.”
Triệu Thanh Thanh thấy Lam Y Nhân nói thì cũng nói theo: “Đúng đó, thời gian không còn sớm nữa.”
“Sư phụ, vậy người đi với Lam Y Nhân đi, ta…”
“Ngươi cái gì mà ngươi, chúng ta ngủ cùng nhau.” Hạ Thiên cười hì hì nói: “Sớm hay không chẳng sao cả, trái lại tối nay các ngươi đều không có thời gian ngủ đâu.”
Hai nữ nhân nghe ra ý tứ trong lời nói đó, không khỏi đỏ mặt tía tai.
Không bao lâu sau, Hạ Thiên liền ôm bọn họ đi đến một căn phòng gần đó.
Chờ tất cả đi hết, Dương San mới thở phào một hơi, cả người giống như vừa chết đuối vậy, cũng không biết như trút được gánh nặng hay buồn bã như mất gì đó.
Đúng lúc nàng muốn đứng dậy về phòng của mình, thì Hạ Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
“Á!” Dương San bị dọa cho sợ hãi, liếc nhìn Hạ Thiên: “Hạ tiên sinh, sao, sao ngươi lại… Không mặc quần áo thế.”
Hạ Thiên bĩu môi, trực tiếp ôm lấy Dương San.
“Ngươi, ngươi làm gì thế, mau thả ta ra.”
Dương San ngơ ngác một lúc mới nhớ ra phải giãy dụa, thế là khua chân vùng vẫy.
“Được rồi, đừng quậy nữa.” Hạ Thiên nhìn Dương San, vẻ mặt đứng đắn nói: “Mặc dù trước đó ngươi bắt chước Thần Tiên tỷ tỷ khiến ta có chút không vui, nhưng cũng có thể xoa dịu tâm trạng của ta.”
“Nếu ngươi đã gặp ta rồi thì không tìm được người khác đâu, hôm nay ở bên ta đi, đừng tự làm khó mình.”
Dương San nghe vậy an tĩnh lại, ngập ngừng nhìn Hạ Thiên: “Ngươi không ghét bỏ ta sao?”
“Sao ta phải ghét bỏ ngươi chứ?” Hạ Thiên không rõ hỏi ngược.
“Chân ta không dài bằng bọn họ, thân hình cũng không thon như bọn họ, trước đó giận dữ với ngươi…” Dương San càng nói càng không có tự tin, âm thanh cũng dần dần bé lại.
Hạ Thiên không thèm quan tâm: “Ngươi quá tự tin rồi, nếu nói về thân thể độ dài, ngay cả một phần ngươi cũng kém bọn họ.”
“Nhưng mà chẳng sao cả, chỉ cần ngươi làm nữ nhân của ta, sau này sẽ trở nên đẹp thôi, cũng sẽ không có người bắt nạt ngươi.”
“Ngươi có bằng lòng làm nữ nhân của ta không?” Hạ Thiên trịnh trọng hỏi một câu.
Dương San nhỏ nhẹ nói được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận