Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3378: Ta không phải người trái đất

“Không cần suy nghĩ, nhất định là chủ nhân của Trương Lăng Linh chứ sao?”
Con ngươi Dạ Ngọc Mị hiện lên sự ngưng trọng, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Ở trái đất một vạn năm, rốt cuộc không nhịn được muốn tỉnh lại, chỉ sợ toan tính không nhỏ.”
“Có lẽ nàng ta không muốn tỉnh, nhưng có một số người lại muốn nàng ta tỉnh.” Triệu Vũ Cơ đứng ở một góc độ khác.
“Bất kể có phải hay không, chúng ta cũng không thể giao quyền chủ động ra.” Dạ Ngọc Mị cau mày: “Nếu không phải chúng ta cạy miệng Cổ Thần bà bà, còn có Bách Thiên Lang cầu cứu, chỉ sợ chúng ta vẫn còn bị mơ mơ màng màng. Nói không chừng ngày nào đó sẽ đạp trúng mìn.”
“Đúng vậy.” Trong lòng Triệu Vũ Cơ vẫn còn sợ hãi: “Ta chưa từng nghĩ đến, trái đất lại thâm bất khả trắc, ẩn chứa nhiều bí mật như vậy.”
Dạ Ngọc Mị nghe xong, không khỏi cười khẽ một tiếng: “Nhân loại vốn tự đại, mấy ngàn năm mới phát triển đến tình trạng như thế này, đã cảm thấy mình là chủ nhân trái đất. Trên thực tế, ngay cả một phần vạn ảo diệu của trái đất cũng không dính vào.”
“Ngươi nói giống như ngươi không phải nhân loại vậy?” Triệu Vũ Cơ khẽ ngẩng đầu, nhìn Dạ Ngọc Mị một chút.
“Ta không phải người trái đất.” Dạ Ngọc Mị ung dung nói.
Triệu Vũ Cơ khẽ cười: “Nếu trên trái đất thật sự tồn tại tình huống đó, ngươi cho rằng Tiên Vân đại lục không có sao?”
“Ngươi nói không sai.” Vẻ đạm mạc trên mặt Dạ Ngọc Mị nhanh chóng thu lại: “Có thể trước kia cảnh giới không đủ, cho nên ta chưa từng nghe qua có loại tình huống này, nhưng không biết không có nghĩa là không có, vẫn nên để nhóm người Tiểu Nhã đi điều tra thử xem sao.”
“Tuy nhiên, phải tránh đánh rắn động cỏ.” Triệu Vũ Cơ lập tức nhắc nhở: “Vẫn nên chờ bên này của chúng ta có chút manh mối rồi mới hành động với bên kia.”
Dạ Ngọc Mị cân nhắc một chút, sau đó gật đầu: “Suy nghĩ của ngươi là đúng, nhưng việc này cuối cùng vẫn nên để Hạ Thiên xử lý, chúng ta chỉ tìm đường mà thôi.”
“Ừm, cũng may là còn có chút thời gian để chuẩn bị.” Triệu Vũ Cơ suy nghĩ sâu xa hơn: “Chờ bí cảnh Thiên Cung mở ra, ngươi cũng vào trong quan sát một chút. Ta sẽ chỉnh hợp lại lực lượng lỏng lẻo, đến lúc đó có thể thử một chút.”
Dạ Ngọc Mị rất tán thành đề nghị của Triệu Vũ Cơ, nhưng vẫn bổ sung: “Hai chúng ta thì không làm được, cần phải thông báo cho nhóm người Tiểu Nhã phái thêm một hai người đến.”
“Đúng vậy.” Triệu Vũ Cơ nói: “Isabella đang ở đảo Cuồng Hoan, bảo các nàng phái một người đến là được. Bọn họ đang tiến hành chuẩn bị giai đoạn đầu An Thiên Hội, cũng không thể rút ra nhiều nhân thủ đến đây được.”
“Ừm.” Dạ Ngọc Mị cau mày, ngước mắt nhìn về phía xa: “Hy vọng Trương Lăng Linh, còn có chủ nhân phía sau cung chủ Thiên Cung là địch không phải bạn. Bằng không, chúng ta sẽ phí không ít công phu. Thời gian lưu lại cho chúng ta không nhiều lắm.”
Triệu Vũ Cơ tổng thể vẫn giữ thái độ lạc quan: “Tình huống hẳn cũng không đến mức hỏng bét. Mặc dù người kia đã rơi vào trạng thái ngủ say vạn năm trước, nhưng dù gì cũng đã sáng tạo ra ba bí cảnh lớn, khôi phục nền móng cơ sở linh khí cho trái đất. Từ điểm này mà xem, hẳn nàng ta cũng không phải loại người ngang ngược, có đủ chỗ trống để câu thông.”
“Chỉ mong là vậy.” Dạ Ngọc Mị vốn không phải là người theo chủ nghĩa lạc quan. Nàng từ trước đến nay không sợ dùng ác ý lớn nhất để ước đoán người khác.
“Chúng ta về Tiểu Tiên Giới trước đi.” Triệu Vũ Cơ nhìn sắc trời một chút, sau đó nói với Dạ Ngọc Mị: “Tối nay, đoán chừng Hạ Thiên sẽ cảm nhận được chúng ta.”
“Đi thôi.” Dạ Ngọc Mị điểm mũi chân một cái, cả người hóa thành một đạo trường hồng lướt lên không trung.
Triệu Vũ Cơ nhu hòa hơn rất nhiều, chậm rãi bay lên, rất nhanh biến mất không thấy.

Hạ Thiên mang theo Ninh Nhụy Nhụy, còn có bé ngoan cùng một chỗ phá vỡ một phong giới môn trở về hiện thực, xuất hiện trên một bờ biển.
“Oa, kích thích quá.” Sau khi bé ngoan rơi xuống đất, nàng kích động đến mức vỗ tay, nói với Hạ Thiên: “Khó trách có nữ nhân lại thích ngươi, quả nhiên ngươi vẫn có chút năng khiếu. Nội bản lãnh biết bay thôi cũng đủ để không ít nữ nhân say mê ngươi.”
“Tiểu Đậu Đinh, ngươi có biết nói chuyện hay không?” Hạ Thiên có chút khó chịu bĩu môi: “Mấy bà vợ của ta đều yêu ta, đó là vì ta đẹp trai nhất thiên hạ, còn có mị lực không ai có thể ngăn cản.”
“Yên nào yên nào.” Bé ngoan lơ đễnh khoát tay: “Ta biết ngươi đẹp trai rồi, không cần phải nói đâu.”
Ninh Nhụy Nhụy thở dài một hơi, ngược lại cảm thấy có chút đáng tiếc cho tàn cảnh U Minh: “Không phải những người bên trong đều chết hết rồi sao?”
“Tiểu muội chân dài, nàng quan tâm mấy thứ ngớ ngẩn đó làm gì?” Hạ Thiên giải thích với Ninh Nhụy Nhụy: “Bọn họ vốn không phải người bình thường, có chết hay không cũng chẳng có gì khác biệt.”
“Cũng đúng.” Ninh Nhụy Nhụy cũng chưa từng xoắn xuýt mãi vấn đề này, nàng đưa mắt nhìn chung quanh: “Đây là đâu?”
Bé ngoan cũng đưa mắt nhìn, sau đó sửng sốt lắc đầu: “A, đúng vậy, đây là nơi nào?”
“Không biết, tìm người hỏi chẳng phải sẽ biết sao?” Hạ Thiên cũng chẳng quan tâm vấn đề này.
“Manh Manh, ngươi từ chỗ nào tiến vào bí cảnh thế?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi bé ngoan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận