Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3899: Hạ Thiên ngươi tránh đi đâu thế?

“Hạ nhi, người lớn đang nói chuyện, ngươi đừng xen vào lung tung.”
Băng Vạn Phách thuận miệng mắng Băng Ngữ Hạ một câu, sau đó cười nói: “Ngươi là vãn bối, ngàn vạn lần nên biết lễ, đừng giống như một số người lớn tuổi không biết xấu hổ, không hề có giáo dưỡng chút nào.”
Đạo nhân áo bào vàng đột nhiên biến sắc, đưa tay chỉ Băng Vạn Phách: “Ngươi nói cái gì? Ngươi dám mắng ta sao?”
Lúc này, Nhạc chưởng môn không nhịn được liền quát hỏi: “Băng chưởng môn, ngươi đối đãi khách quý ta mời đến như thế là không được.”
Băng Vạn Phách trả lời: “Hạ Thiên cũng là khách quý ta mời đến, lại bị hai ngươi liên thủ đánh lén thì không nói, còn bị thu vào trong Đại Tu Di Kim Cung Tháp, các ngươi giải thích như thế nào?”
“Mấy tháng trước, Hạ Thiên đã giết con trai của ta.”
Đạo nhân áo bào vàng quát lớn: “Mối thù giết con, chẳng lẽ ta không nên báo sao?”
Nhạc chưởng môn lập tức phụ họa: ‘Không sai, vừa rồi hắn còn giết con trai của ta. Không chém hắn thành muôn mảnh trước mặt mọi người đã là nể mặt phái Tuyết Sơn các ngươi lắm rồi.”
“Nhạc Vô Nhai, ngươi đúng là càng lớn tuổi càng không biết xấu hổ.”
Bạch Vạn Bang nhịn không được vạch trần: “Rõ ràng con của ngươi ra tay trước. Chỉ là tài nghệ không bằng người mà thôi. Hơn nữa, con của ngươi lại chết dưới Thiên Cương Chưởng của ngươi, cái này mà cũng có thể trách lên đầu Hạ Thiên à?”
“Đánh rắm!”
Nhạc chưởng môn làm sao có thể tiếp nhận được hiện thực này, cố gắng giải thích: “Nếu không phải tên tiểu tử Hạ Thiên kia cản trở, con trai ta sẽ không chết.”
“Bớt làm bộ đi, ngươi giả bộ ở đây làm gì?”
Ninh Nhụy Nhụy nhịn không được mắng to: “Nếu ngươi chỉ muốn báo thù cho con trai của mình, tại sao ngươi lại phối hợp với người khác ăn ý đến như vậy? Rõ ràng đã sớm luyện tập qua. Trừ phi ngươi đã sớm dự đoán được hôm nay con của ngươi sẽ chết.”
Nhạc chưởng môn tức đến mức nghẹn họng: “Ngươi.”
“Nếu ngươi còn dám nói nhiều, ta vả miệng ngươi đấy.”
Thân ảnh đạo nhân áo bào vàng lóe lên, đến trước mặt Ninh Nhụy Nhụy, đưa tay vỗ vào mặt của nàng.
Cái tát này, lực đạo cương mãnh.
Nào có phải là vả miệng, rõ ràng là muốn mạng của Ninh Nhụy Nhụy.
“Dừng tay lại cho ta.”
Sắc mặt Ninh Vọng Hải thay đổi, lập tức đưa tay cản lại, chỉ là tốc độ không theo kịp đạo nhân áo bào vàng.
Bành.
Tuy nhiên, kết quả lại khiến kẻ khác với rơi mắt kính.
Ninh Nhụy Nhụy vẫn bình yên vô sự.
Còn đạo nhân áo bào vàng thì bị đánh bay ra ngoài đến mấy mét.
“Ngươi cho rằng người khác sẽ mặc cho ngươi khi dễ đúng không?”
Gương mặt xinh đẹp của Ninh Nhụy Nhụy chỉ toàn là sát ý, lạnh lùng nhìn đạo nhân áo bào vàng.
Sắc mặt đạo nhân áo bào vàng trở nên tái xanh: “Ngươi cũng muốn chết đúng không?”
“Ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc thả Hạ Thiên ra.”
Ninh Nhụy Nhụy bình thản không sợ nhìn đối phương: “Hoặc ta đập nát cái tháp kia của ngươi.”
“Bây giờ bổn tọa sẽ trấn áp ngươi.”
Đạo nhân áo bào vàng giận tím mặt, chỉ khoát tay, bảo tháp cỡ nhỏ liền bay ra.
Bảo tháp đón gió tăng trưởng, nhanh chóng to như một ngọn núi ép đến Ninh Nhụy Nhụy.
Đám người Ninh Vọng Hải, Bạch Vạn Bang đều nằm trong phạm vi bao phủ của bảo tháp.
“Ta giết ngươi trước rồi nói sau.”
Ninh Nhụy Nhụy lắc mình một cái vọt đến trước mặt đạo nhân áo bào vàng, đôi chân dài đối đầu quét tới.
Khóe miệng đạo nhân áo bào vàng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh.
“Sao?”
Trong lòng Ninh Nhụy Nhụy dâng lên một dự cảm không ổn.
Tiếp theo, một luồng hơi lạnh từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng đông cứng nàng lại, khiến cơ thể của nàng không động đậy được.
Lúc này, bảo tháp giữa không trung lại đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Ninh Nhụy Nhụy.
Bảo tháp nặng nề ép xuống, gần như chiếm hơn phân nửa quảng trường đại điện phái Tuyết Sơn.
Người trên quảng trường vội vàng né tránh. Nếu không, tất cả sẽ bị ảnh hưởng.
Ninh Vọng Hải bình thản không sợ, vọt thẳng đến đáy tháp, muốn lôi Ninh Nhụy Nhụy ra, kết quả lại bị Nhạc chưởng môn cản lại.
“Ngươi cản ta làm gì?”
Ninh Vọng Hải phẫn nộ quát: “Tránh ra, ta muốn đi cứu cháu gái của ta.”
Nhạc chưởng môn cũng không trả lời, một chưởng vỗ vào Ninh Vọng Hải.
“Ngươi.” Ninh Vọng Hải còn chưa nói hết câu đã bị ép ứng chiêu, sau đó bị đánh bay ra ngoài.
Bạch Vạn Bang vừa định hỗ trợ, trước người xuất hiện một bóng người, bức lui ông ta.
Hoa Hoành Chí và Tạ Nghênh Hà đều cảm nhận sự khác biệt to lớn, đã sớm chạy đến nơi an toàn.
Ninh Nhụy Nhụy cũng cảm nhận được một luồng uy áp cực lớn, khí huyết trong cơ thể giống như sắp bị đè nát, vô cùng khó chịu.
“Chẳng lẽ ta phải chết sao?”
Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một suy nghĩ như thế, không nhịn được mà mắng: “Hạ Thiên, ngươi tránh đi chỗ nào vậy? Tại sao bây giờ ngươi còn chưa ra? Nếu chậm thêm lát nữa, ta bị ép thành bánh thịt mất.”
Bành.
Bảo tháp nặng nề đè xuống, ép tiếng kêu của Ninh Nhụy Nhụy không còn.
“Nhụy Nhụy.”
Ninh Vọng Hải mở to đến rách cá mí mắt, mắng to đạo nhân áo bào vàng: “Hoàng Viễn Thiệu, Nhạc Vô Nhai, nếu cháu gái của ta có chuyện gì, ta sẽ bắt các ngươi đền mạng.”
“Hừ, chẳng qua chỉ là một đứa cháu gái, chết thì chết thôi.”
Mặt đạo nhân áo bào vàng không đổi sắc: “Nàng ta là nữ nhân của Hạ Thiên, chết cũng không có gì đáng tiếc.”
Nhạc chưởng môn không khỏi vỗ tay khen hay: “Giết rất hay. Là nữ nhân của Hạ Thiên, nàng ta cũng chẳng phải loại người tốt. Giết cũng là vì dân trừ hại.”
Ninh Vọng Hải tức đến mức phổi muốn nổ tung: “Trừ hại cái đầu ngươi đấy.”
“Ninh sư huynh, chúng ta cùng tiến lên, trước làm thịt hai lão súc sinh kia rồi nói sau.”
Bạch Vạn Bang cũng không chịu được ác khí này, liền nói với Ninh Vọng Hải.
Ninh Vọng Hải cũng không do dự, đang định xông lên liều mạng với hai người, chợt có người chặn ông lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận