Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2696: Ngươi ngủ lại phòng ta đi

Hạ Thiên bất mãn nói: “Hiểu rõ thì như thế nào? Chẳng lẽ những người đó bởi vì ta hiểu bọn họ, bọn họ sẽ quỳ xuống cầu xin ta tha thứ?”
“Có một câu rất hay, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Nữ nhân mặc váy hoa mỉm cười: “Ngươi muốn đi cứu người, dù sao cũng phải hiểu rõ địch nhân của mình là ai chứ?”
Hạ Thiên lại ngáp một cái: “Ta biết, còn không phải âm Hậu sao?”
“Chỉ sợ âm Hậu đó không phải âm Hậu này.” Nữ nhân mặc váy hoa nhìn Hạ Thiên, thành khẩn nói: “Ngươi cũng đã nhận ra, sau sự kiện đảo Sương Nguyệt, âm Hậu đã không còn là âm Hậu lúc trước.”
“Vậy thì thế nào?” Hạ Thiên không hề lo lắng: “Mặc kệ nàng ta là âm Hậu nào, ta cũng chẳng có hứng thú. Ta chỉ muốn đi cứu Cửu nha đầu mà thôi.”
Nữ nhân mặc váy hoa không khỏi lắc đầu: “Vốn ta cho rằng ngươi là người thông minh. Kết quả ngươi là một tên lười. Ngươi đã nhận ra điểm lạ thường, nhưng ngươi ngay cả suy nghĩ đối sách cũng không có. Ngươi có thể sống đến bây giờ đúng là kỳ tích.”
“Ta có thể sống đến bây giờ không phải là kỳ tích, mà là chuyện bình thường.” Hạ Thiên khinh thường nhếch miệng: “Ta vốn vô địch thiên hạ, không ai có thể làm gì được ta.”
“Chưa hẳn.” Nữ nhân mặc váy hoa cười lạnh, hơi trào phúng: “Theo ta được biết, ngươi đã mấy lần rơi vào hiểm cảnh. Nếu không phải vận khí của ngươi thật sự quá tốt, ngươi đã trở thành đống xương khô trong mộ rồi.”
Hạ Thiên thản nhiên đáp: “Nhưng sự thật là ta vẫn còn sống, còn người đối nghịch với ta đều chết hết.”
“Cho nên, vận khí của ngươi cũng thuộc cấp bậc nghịch thiên.” Nữ nhân mặc váy hoa khẽ cau mày: “Có đôi khi ta thậm chí hoài nghi có phải sau khi ngươi luyện được Nghịch Thiên Bát Châm, vận khí của ngươi cũng tốt hơn.”
“Mấy lời này nghe thúi quá.” Hạ Thiên đáp: “Trước kia, có người tên Ma Vân Chân Nhân cũng đã từng luyện qua Nghịch Thiên Bát Châm, tại sao ông ta cũng chết?”
Nữ nhân mặc váy hoa được Hạ Thiên nhắc nhở, không khỏi cười nói: “Ông ta luyện không tính là Nghịch Thiên Bát Châm, chỉ có pháp môn hành khí giai đoạn đầu. Ông ta học bốn châm đầu, thật ra sử dụng cũng chỉ có hai châm trước mà thôi.”
Hạ Thiên gật đầu, có chút tán thưởng: “Thiên phú của ông ta không tệ. Mặc dù không cách nào so sánh với ta, nhưng vẫn còn mạnh hơn người bình thường rất nhiều.”
“Ngươi quá tự tin đến cuồng vọng.” Nữ nhân mặc váy hoa cười nhạt: “Được rồi, điều này cũng chẳng liên quan gì đến ta. Sở dĩ ta nhắc chuyện Tiểu Tiên Giới với ngươi, cũng bởi vì người của Tiểu Tiên Giới đã trộm ba món đồ của bí cảnh Thiên Cung, ta hy vọng ngươi có thể mang về giùm ta.”
Hạ Thiên thuận miệng hỏi: “Tại sao ngươi không đi lấy về?”
“Ta không đi được.” Nữ nhân mặc váy hoa cười khổ: “Người ở đó biết rõ sự tồn tại của ta, cho nên bọn họ đã thiết lập kết giới đặc biệt nhằm vào ta.”
“Kết giới cái gì chứ, cứ trực tiếp phá hủy nó là được.” Hạ Thiên khinh thường nói.
Nữ nhân mặc váy hoa khoát tay: “Cũng được, nếu ngươi có thể giúp ta phá kết giới, ta có thể tự mình đi lấy ba món đồ kia.”
“Vậy ta giúp ngươi, ta sẽ có chỗ tốt gì?” Hạ Thiên lười biếng nói.
Nữ nhân mặc váy hoa suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Ta dường như không có chỗ tốt nào đưa cho ngươi cả. Cho nên, ngươi muốn giúp thì giúp, không muốn giúp thì không cần giúp. Ta không ép buộc, chỉ thuận miệng nói mà thôi.”
“Vậy ta sẽ không giúp.” Hạ Thiên trả lời.
“Cũng được.” Nữ nhân mặc váy hoa không cảm thấy ngoài ý muốn, càng không tức giận, ngược lại còn mỉm cười: “Không sao. Ninh tiểu thư, ba ngày sau, ta ở Nam Hải chờ ngươi. Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau thám hiểm tàn cảnh U Minh.”
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu: “Được, đến lúc đó sẽ gặp.”
Nữ nhân mặc váy hoa biến thành sương mù, trong chớp mắt tiêu tán không còn, giống như không hề tồn tại.
“Ngươi thật sự yên tâm để ta đi với nàng ấy sao?” Ninh Nhụy Nhụy lại hỏi Hạ Thiên một câu.
Hạ Thiên vẫn là câu nói đó: “Đương nhiên yên tâm rồi. Ta đã nói, nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần tận lực trưng cầu ý kiến của ta. Ta hy vọng sau khi mọi người theo ta, mọi người đều có thể tùy tâm sở dục làm chuyện mình thích. Cứ cột chặt nữ nhân bên cạnh mình, không cho phép làm cái này cái kia là suy nghĩ của kẻ yếu đuối và ngu ngốc. Loại nam nhân đó hoàn toàn không xứng với bất kỳ nữ nhân nào.”
“Ngươi tự tin như thế, không sợ sau khi ta ra ngoài, gặp được người tốt hơn sẽ bỏ ngươi sao?” Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười hỏi ngược lại.
Hạ Thiên làm ra vẻ nghiêm túc: “Điều này không có gì phải sợ cả. Bởi vì trên thế giới này không có nam nhân nào tốt hơn so với ta, cũng không ai yêu thích nàng, sủng nàng hơn ta.”
“Đúng là cuồng tự luyến.” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt với Hạ Thiên: “Ta buồn ngủ rồi, ngươi về phòng đi.”
Hạ Thiên mở to mắt, sững sờ nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, không phải chứ? Ta đã nói đến mức đó rồi, nàng còn bảo ta ra ngoài?”
“Vậy được, ngươi ở lại phòng ta ngủ đi.” Ninh Nhụy Nhụy vừa cười vừa nói.
Hạ Thiên vô cùng hưng phấn: “Cái này mới đúng nè.”
“Ta đến phòng Thuần Thuần ngủ.” Ninh Nhụy Nhụy mở cửa phòng, cười lớn rồi bước ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận