Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2749: Cút nhanh không ta đánh ngươi đó

“Ngươi cho rằng ta đang thương lượng với ngươi sao? Đây là mệnh lệnh.” Nam nhân mặc âu phục đen hét to với Triệu Thanh Thanh.
Triệu Thanh Thanh chẳng những không hoảng, lại còn cảm thấy buồn cười: “Trịnh tiên sinh nói như vậy hoàn toàn không hợp lý chút nào. Ngươi không phải cấp trên của ta, ngươi dựa vào cái gì mà ra lệnh cho ta?”
“Cho dù Triệu Hiểu Trác ở đây, hắn ta cũng không dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta, ngươi tính là gì?” Nam nhân mặc âu phục đen hoàn toàn bị chọc giận, chỉ tay vào Triệu Thanh Thanh: “Cuối cùng, ta hỏi ngươi một câu, ngươi thả hay không thả con trai của ta?”
“Thả, hoàn toàn không có khả năng.” Triệu Thanh Thanh khoát tay: “Hơn nữa, cho dù ta dám thả, ngươi cũng chưa chắc có thể dẫn hắn ta đi.”
“Hừ!” Nam nhân mặc âu phục đen không có tính nhẫn nại, nói với nam nhân sau lưng: “Lão Cửu, bây giờ ngươi đi tìm thiếu gia. Nếu ai dám ngăn cản, ngươi cứ đánh chết người đó cho ta, không cần khách sáo.”
Triệu Thanh Thanh cũng không phải người tốt tính. Mặc dù gần đây tính tình của nàng ôn hòa hơn một chút, nhưng trên bản chất vẫn là một nữ nhân nóng tính.
Nghe nam nhân mặc âu phục đen nói, Triệu Thanh Thanh cũng không nhịn được: “Trịnh tiên sinh, ngươi cho rằng đây là nơi nào? Tại sao ngươi dám làm loạn ở đây? Trịnh gia các ngươi cũng có phần, ngươi tốt nhất nên cân nhắc một chút.”
“Buồn cười! Ngươi chỉ là một nhánh của Triệu thị, ngươi phách lối ở đây làm gì?” Nam nhân mặc âu phục đen cũng không dễ bị uy hiếp, cười lạnh: “Ngươi chỉ là một Tổ trưởng Thiên Đạo tổ nho nhỏ, ngươi còn tưởng rằng mình là nhân vật tài giỏi sao? Ta nói cho ngươi biết, trước mặt Trịnh mỗ ta, ngươi chẳng là cái thá gì.”
“Xem ra, ngươi thật sự muốn đến đây gây chuyện?” Lời này của Triệu Thanh Thanh chính là tối hậu thư. Nếu đối phương còn không thức thời, nàng sẽ khiến cho ông ta được mở mang tầm mắt.
Nam nhân mặc âu phục đen còn tưởng rằng Triệu Thanh Thanh chột dạ, vẫn nổi giận như cũ: “Là ngươi tự tìm phiền phức, ngươi dám đụng đến con trai Trịnh Vân Lân ta. Khi ngươi gây ra chuyện như thế, ngươi có nghĩ đến sẽ có hậu quả gì không?”
“Ngươi nói nửa câu sau nghe hay nhỉ. Ngươi tốt nhất nên học thuộc nó đi.” Triệu Thanh Thanh gật đầu tán đồng.
“Mẹ kiếp, ta đã cho ngươi thể diện mà ngươi còn không cần.” Nam nhân mặc âu phục đen thấy Triệu Thanh Thanh châm chọc ông ta, lửa giận không thể đè nén, đưa tay quạt đến trước mặt Triệu Thanh Thanh: “Hôm nay, ta sẽ để cho ngươi biết được sự lợi hại của lão tử.”
Bốp.
Cái tát rất vang, gần như người trên cùng tầng lầu đều nghe thấy hết.
Triệu Thanh Thanh vẫn mỉm cười khoanh tay, một chút chuyện cũng không có.
Ngược lại nửa bên mặt của nam nhân mặc âu phục đen sưng to, khóe miệng rịn máu, cả người choáng váng, ý thức có chút mơ hồ.
“Lão gia, ngươi không sao chứ?” Hộ vệ đứng đằng sau nam nhân mặc âu phục đen giật mình, vội vàng tiến lên đỡ lấy ông ta, thuận tay ấn huyệt Nhân Trung cho ông ta.
Một lát sau, nam nhân mặc âu phục đen mới thở ra một hơi, ánh mắt từ mê mang trở nên rõ ràng hơn. Ông ta nổi giận chỉ tay vào Triệu Thanh Thanh: “Ngươi dám ra tay đánh ta, ngươi đúng là to gan.”
Triệu Thanh Thanh mỉm cười lắc đầu: “Trịnh tiên sinh, ngươi nói vậy là ngậm máu phun người. Cái tát kia là tự ngươi đánh mình, ngươi đừng đổ oan cho người khác chứ.”
“Làm sao ta có thể đánh ta được chứ?” Nam nhân mặc âu phục đen hiển nhiên không tin: “Rõ ràng là ngươi đánh ta.”
Triệu Thanh Thanh giải thích: “Vừa rồi ta ngồi khoanh tay, ta đánh ngươi như thế nào?”
Nam nhân mặc âu phục đen hơi choáng váng, nhưng vẫn không tin là mình tự đánh mình. Ông ta quay đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy Hạ Thiên đang nằm nghiêng trên ghế salon, phẫn nộ quát: “Là do ngươi đánh.”
Hạ Thiên đang gặm một quả táo, nghe nam nhân mặc âu phục đen quát mình, hắn cũng chẳng thèm để ý đến.
“Trịnh tiên sinh, ta khuyên ngươi đừng nên trêu chọc sư phụ của ta.” Triệu Thanh Thanh mỉm cười nói: “Nếu hắn ra tay, ngươi đã chết sớm rồi, không còn ngồi trong văn phòng này nữa đâu.”
“Sư phụ ngươi?” Nam nhân mặc âu phục đen cười lạnh một tiếng, giống như nắm được thóp của Triệu Thanh Thanh: “Triệu Thanh Thanh, ngươi quả nhiên chẳng phải mặt hàng tốt. Ngươi xem Thiên Đạo tổ như nhà của mình, lại dám mang người ngoài vào cao ốc Thiên Đạo. Điều này rõ ràng trái với hiệp nghị bảo mật. Ta phải báo cáo lên cấp trên.”
“Ngu ngốc.” Hạ Thiên tức giận đáp lại một câu: “Xem như nhà của mình? Ta nói nơi này là nhà của đồ đệ ngoan ta, ai dám có ý kiến?”
“Ngươi còn dám mắng người.” Nam nhân mặc âu phục đen tức đến muốn nổ phổi. Thiên Đạo tổ từ trên xuống dưới đều nhằm vào ông ta thì cũng thôi đi, ngay cả một người ngoài cũng dám bất kính với ông ta nữa: “Ngươi có biết ta là ai hay không?”
“Không biết, mà ta cũng chẳng hứng thú muốn biết.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Còn nữa, ta cho ngươi ba giây để lăn ra ngoài. Nếu không, ta sẽ đánh ngươi.”
Nam nhân mặc âu phục đen giận quá hóa cười, chỉ vào Hạ Thiên rồi chỉ vào Triệu Thanh Thanh: “Tốt, quả nhiên rất tốt. Các ngươi coi Thiên Đạo tổ như nhà của mình, hành động một cách tùy ý, muốn làm gì thì làm. Lần này để ta bắt được, các ngươi chờ đó, ta sẽ báo cáo lên cấp trên.”
Nói xong, ông ta móc điện thoại ra làm bộ như muốn gọi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận