Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4328: Lưỡi thẳng câu cá, người nguyện mắc câu

Nói như vậy cũng rất có lý.
Nếu chủ nhân động phủ này là Chân Tiên, người đó hoàn toàn không cần thiết phải ghi là Chân Tiên di phủ, thậm chí cũng không cần phải viết chữ gì cả.
Viết như vậy, giống như chỉ sợ người khác không biết nơi này là động phủ do Chân Tiên để lại.
Xác thực có ý “lưỡi thẳng câu cá, người nguyện mắc câu” vậy.
“Vậy cũng chỉ có một khả năng.”
Dạ Mộng Bạch có suy đoán của mình: “Hơn phân nửa chữ là do người đến sau khắc. Nơi này cũng có thể sớm đã bị người ta vơ vét qua.”
Gương mặt Kim Mộc Phong và Hạ Vô Kỵ đều hiện lên sự thất vọng, có chút không tiếp nhận được sự thật như vậy.
“Vậy đây có phải là cạm bẫy hay không?” Khúc Yên Nhiên có chút lo lắng nói.
Đúng là có khả năng này. Đã có người đến qua, người đó tuyệt đối đã vơ vét một phen. Nhưng vơ vét xong lại còn khắc chữ trước cửa động phủ, cố ý lừa người đến sau, hiển nhiên có rắp tâm không tốt.
“Bất kể nói như thế nào, chúng ta cũng nên vào bên trong động phủ để xem.”
Dạ Mộng Bạch suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Chi bằng như thế này, ta vào trước tìm hiểu một chút. Nếu không có nguy hiểm, ta sẽ thông báo cho mọi người tiến vào.”
“Tình huống bên trong không rõ, một mình Dạ huynh vào thật sự quá nguy hiểm.”
Kim Mộc Phong lập tức tiến lên một bước, chủ động nói: “Trước đó, bởi vì ta bị thương, liên lụy mọi người. Cho nên lần này, vẫn nên để ta vào trong đó tìm hiểu đi.”
“Lời này của Kim thí chủ sai rồi.” Hạ Vô Kỵ cũng không chịu thua, trực tiếp nói: “Ngươi bị trọng thương mới khỏi, vẫn không nên vọng đọng. Mấy chuyện nhỏ nhặt này cứ để tiểu tăng cống hiến sức lực đi.”
Hạ Thiên nhếch miệng, cảm thấy những người này chẳng có tí sức lực nào.
Bọn họ đang sợ bên trong thật sự có bảo vật, ai vào trước thì người đó chiếm tiện nghi, thành ra ai cũng đề phòng ai, nhưng lại không dám biểu hiện quá căng thẳng.
Nhưng cũng có ngoại lệ.
Chính là Khúc Yên Nhiên. Nàng hoàn toàn không phát hiện được không khí khác thường trong đội ngũ của mình, liền đề nghị: “Cần chi phải phân biệt ai vào trước ai vào sau, mọi người cùng nhau vào luôn, cũng tiện chiếu ứng lẫn nhau.”
“Cũng đúng.”
Dạ Mộng Bạch gật đầu: “Vậy ta và Kim đạo hữu đi trước, tiểu hòa thượng ngươi ở giữa. Hạ đạo huynh, làm phiền ngươi cùng với Yên Nhiên đi đằng sau bảo vệ chúng ta.”
Hạ Thiên đương nhiên không quan trọng rồi.
Khúc Yên Nhiên cau mũi, bất mãn nói: “Vì sao lại bảo ta đi đằng sau với hắn? Nếu chẳng may hắn phi lễ ta thì làm sao bây giờ?”
“Đừng nên sỉ nhục phẩm vị của ta.” Hạ Thiên nhếch miệng, bất mãn nói: “Với dáng người này của ngươi còn chưa đạt đến tình trạng để ta phi lễ, cũng chỉ có một bộ phận miễn cưỡng khiến cho ta suy nghĩ muốn đánh mấy bàn tay.”
Khúc Yên Nhiên bị dọa đến liên tiếp lui về phía sau, hai tay che lại sau váy, gương mặt xinh đẹp ửng hồng: “Ngươi, ngươi đừng làm loạn.”
“Ha ha, Yên Nhiên, ngươi đừng làm rộn. Hạ đạo huynh không phải loại người như vậy.”
Dạ Mộng Bạch cất cao giọng nói: “Chúng ta vào thôi. Mọi người nhất định phải cẩn thận. Nếu phát hiện có điểm gì lạ thường, lập tức lớn tiếng thông báo cho ta biết.”
Hạ Vô Kỵ và Kim Mộc Phong nhẹ gật đầu.
Năm người chia nhau thành ba nhóm tiến vào trong động phủ, khoảng cách không gần không xa. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, tùy thời có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Sau khi tiến vào động phủ, trước tiên là một cánh đồng rộng, sau đó là một dòng sông, trên sông có một cây cầu đá chưa hoàn thiện.
Mọi người hiển nhiên không cần đi cầu, trực tiếp bay qua bờ sông bên kia.
Trong hang trống không, còn có mùi bụi đất và mùi thối rữa, có vẻ đã lâu không có sinh vật sống nào ra vào.
“Nơi này nhìn có vẻ rất hoang vu.”
Khúc Yên Nhiên nhìn xung quanh, vừa lẩm bẩm một mình mà cũng giống như đang nói với Hạ Thiên: “Hơn nữa cũng không có ba động linh khí. Là động phủ Chân Tiên sao? Tại sao nhìn giống như sơn động bình thường vậy?”
Hạ Thiên hoàn toàn không phản ứng đến nàng, cũng chẳng có hứng thú đối với động phủ đó.
“Này, tại sao ngươi lại không nói chuyện?” Khúc Yên Nhiên bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
“Nói cái gì?” Hạ Thiên hờ hững đáp lại.
Trong lòng Khúc Yên Nhiên dâng lên sự không thích: “Ta làm ngươi không thích à? Một câu ngươi cũng không muốn nói với ta?”
“Ngươi cũng đoán được, thế cần chi phải hỏi ta?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
Khúc Yên Nhiên một lần nữa tức chết đi được, nhưng nàng là người nói nhiều. Nếu bảo nàng không nói chuyện, nàng sẽ bị nghẹn mà chết.
“Ngươi thật sự đến từ hai vạn năm sau sao?”
Một lát sau, Khúc Yên Nhiên tự mình tìm chủ đề.
“Ta đã nói từ sớm rồi, có tin hay không thì tùy ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Khúc Yên Nhiên cau mày, bất mãn nói: “Một người xa lạ đột nhiên xuất hiện, sau đó há miệng là nói mình đến từ nhiều năm sau đó, còn nói người khác là người xấu, muốn xử lý hắn, ai có thể tin được ngươi.”
Hạ Thiên nói: “Ta nói đều là thật.”
Khúc Yên Nhiên hỏi dò: “Ta, hai vạn năm sau, có phải đã trở thành Chuẩn Tiên lão tổ một phương giới vực hay không?”
“Lúc đó, ngươi đã chết từ sớm rồi.” Hạ Thiên đáp.
“Ngươi nhất định là đang nói bậy.” Khúc Yên Nhiên tức giận không thôi trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Dựa vào tư chất của tiểu hòa thượng kia, hai vạn năm sau là Đại chí tôn, thiên phú của ta mạnh hơn hắn không chỉ gấp mười lần, vậy mà chết đi.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Nếu ngươi chính là Huyễn Nguyệt Tiên Tử kia, ngươi đúng là chết rồi, hơn phân nửa chính là bị tên Hạ Vô Kỵ kia xử lý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận