Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3943: Ta đưa ngươi đi chết trước

“Nhụy Nhụy, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Băng Vạn Phách biết Ninh Nhụy Nhụy là nữ nhân của Hạ Thiên, sợ quyết định này sẽ chọc giận nàng.
Ninh Nhụy Nhụy khoát tay: “Nữ nhân Hạ Thiên nhiều lắm, nếu ta ăn dấm, đoán chừng đã sớm tức chết rồi.”
Băng Vạn Phách thả lỏng trong lòng, quay sang hỏi cháu gái của mình: “Con có ý kiến gì không?”
“Dạ không.”
Lúc này, phản ứng của Băng Ngữ Hạ lại cực nhanh, gật đầu lĩnh mệnh.
“Vậy thì… A!”
Trong lúc Băng Vạn Phách đang định nói tiếp cái gì đó, bỗng nhiên một luồng u quang từ trên trời giáng xuống, xuyên thủng mái nhà bắn thẳng vào ngực của bà.
Phốc.
Băng Vạn Phách cảm thấy ngực cứng lại, sau đó há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Nãi nãi.”
Băng Ngữ Hạ hoảng sợ không thôi, tiến lên đỡ lấy Băng Vạn Phách.
Ninh Nhụy Nhụy cũng lấy làm kinh hãi, sau đó xấu hổ vô cùng. Nàng lại không cảm thấy có người đột kích.
Tuy nhiên, phản ứng của nàng vẫn rất nhanh: “Mọi người đến Lăng Tiêu Điện, ta ra ngoài một lát.”
Lời còn chưa dứt, Ninh Nhụy Nhụy đã phát lực, cả người đằng không bay lên, xuyên qua cửa sổ bay ra bên ngoài.
Sau khi ra ngoài, Ninh Nhụy Nhụy lập tức ngưng mắt nhìn xung quanh, rất nhanh khóa chặt một vị khách không mời mà đến.
Giữa không trung núi tuyết, một nữ nhân trẻ tuổi mặc váy dài màu lam đang chơi đùa, bắn từng giọt nước về bốn phương tám hướng.
“Dừng tay.”
Ninh Nhụy Nhụy xông đến, quát lớn với nữ nhân kia: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”
“Ta chẳng làm gì cả, ta đang cảm thấy nhàm chán nên chơi trò chơi mà thôi.”
Gương mặt nữ nhân váy dài đạm mạc vô cùng: “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn chơi?”
“Ta chơi cái đầu ngươi đấy.”
Ninh Nhụy Nhụy khó chịu trừng mắt, bất mãn quát lớn đối phương: “Ngươi có biết vừa rồi thiếu chút nữa ngươi đã giết Băng chưởng môn rồi không? Cho dù ngươi là tu tiên giả, cũng không thể muốn làm gì thì làm. Nếu không, ngươi sẽ làm bị thương rất nhiều người vô tội.”
Nữ nhân váy dài khẽ cười: “Sâu kiến thôi mà, giết thì giết, có cái gì vô tội hay không vô tội.”
“Vậy ta cũng giết ngươi luôn.”
Ninh Nhụy Nhụy tức điên lên, nhấc chân đạp về phía nữ nhân váy dài.
“A, ngươi là tu tiên giả?”
Nữ nhân váy dài ung dung đỡ lấy chân Ninh Nhụy Nhụy, khóe miệng câu lên: “Như vậy sẽ bớt không ít thời gian. Nơi này của các ngươi, ai có tu vi cao nhất, không ngại gọi hắn ra tham kiến ta.”
“Tham kiến cái đầu ngươi đấy.”
Ninh Nhụy Nhụy rút đôi chân dài về, vặn người đạp tới.
Bốp.
Nữ nhân váy dài nhẹ nhàng vỗ một cái, hóa giải lực đạo chân Ninh Nhụy Nhụy, hơi khinh thường nói: “Nếu là tu tiên giả, ngươi cũng đừng sử dụng loại võ kỹ vô dụng này, cứ lấy ra thần thông bản mệnh của ngươi đi, để ta xem cái nơi tiên bỏ đi này rốt cuộc có tiêu chuẩn gì.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe đối phương nhắc đến danh từ tiên bỏ đi, trong lòng không khỏi có chút liên tưởng không tốt, vội quát hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi từ đâu đến?”
“Nói cho ngươi biết cũng không sao, vừa lúc ta muốn mượn miệng của ngươi truyền đi mục đích của chúng ta.”
Gương mặt nữ nhân váy dài lộ ra thần sắc ngạo nghễ, chậm rãi nói: “Ta là Thanh Thủy Tiên Tử đến từ liên minh tu tiên. Lần này ta phụng mệnh đến đây tuần tra khu vực này của các ngươi. Cho nên, ngươi mau thông báo cho người có tu vi cao nhất của các ngươi hoặc chưởng môn tiên môn nhanh chóng đến tham kiến ta.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh giọng hỏi: “Các ngươi là vì Hạ Thiên mà đến?”
“Hạ Thiên là ai?”
Nữ nhân váy dài nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ hắn là người có tu vi cao nhất ở cái nơi tiên bỏ đi này?”
Ninh Nhụy Nhụy ngưng thần đề phòng. Nữ nhân kia đến từ liên minh tu tiên.
Trước kia, bọn họ chỉ từ miệng của Hạ Thiên nghe được cái từ này, không nghĩ đến hôm nay lại tận mắt nhìn thấy.
“Vậy tại sao không phải ngươi đi tham kiến hắn chứ?” Ninh Nhụy Nhụy lạnh giọng hỏi.
“Ở cái chỗ chết tiệt này của các ngươi, tu vi có cao hơn nữa cũng chỉ là sâu kiến, không xứng ta hạ mình chiếu cố.”
Thái độ nữ nhân váy dài vô cùng kiêu căng, sau đó bất mãn nhìn Ninh Nhụy Nhụy: ‘Ngươi thấy bổn tiên tử mà không quỳ lạy, còn dám dùng loại giọng điệu đó nói chuyện với ta, thuộc đại bất kính, bổn tiên ban cho ngươi cái chết.”
Ninh Nhụy Nhụy không dám khinh thường, âm thầm thôi động linh khí rót vào Lưu Vân Thiết Nhận.
“Ta đưa ngươi đi chết trước.”
Nàng hét lớn một tiếng, tạo sự chú ý của đối phương, sau đó lưỡi đao nhanh chóng đâm ra, đâm thẳng vào cổ họng đối phương.
Đinh.
Mặc dù nữ nhân váy dài có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không trốn tránh, giơ ngón giữa và ngón trỏ nhẹ nhàng kẹp lấy Lưu Vân Thiết Nhận.
“Muốn đánh lén, vậy thì không nên lên tiếng.”
Nữ nhân váy dài lắc đầu, thất vọng nói: “Hơn nữa, phẩm chất binh khí của ngươi có, nhưng phương thức rót linh khí lại quá nguyên thủy. Ta nhìn thấy đã biết ngươi muốn làm cái gì.”
“Biết thì thế nào?”
Ninh Nhụy Nhụy muốn thu hồi Lưu Vân Thiết Nhận, đột nhiên phát hiện nàng không thể kéo được, đành phải biến lưỡi đao Lưu Vân Thiết Nhận thành vân khí, sau đó chém đến.
“Điêu trùng tiểu kỹ, dùng một lần thì thôi đi, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể đối phó được bổn tiên tử sao?”
Nữ nhân váy dài hừ lạnh một tiếng, bỗng khoát tay, cách không vỗ ra một chưởng với Ninh Nhụy Nhụy.
“Sao?”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi nghi hoặc, bởi vì nàng không hề cảm nhận được bất kỳ điều gì khác thường, giống như đối phương chỉ bày ra tư thế.
Chớp mắt tiếp theo, chưởng lực bạo phát trong cơ thể nàng.
Vân khí đầy trời bỗng nhiên co vào, toàn bộ ngưng tụ bên trong cơ thể của nàng, khiến cho cả người nàng giống như muốn nổ tung.
Phốc.
Ninh Nhụy Nhụy rất nhanh không nhịn được, há miệng phun ra một ngụm máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận