Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2714: Chỉ sợ đây là cạm bẫy

“Ngươi cảm thấy rất chấn động đúng không?” Trương Minh Đà khẽ cười một tiếng: “Cái gọi là tu tiên giả, mặc dù cũng có một chữ tiên nhưng cũng không phải là tiên. Trong quá trình tu hành, tu vi tăng lên, tuổi thọ tăng lên, nhưng dục vọng cũng tương tự tăng lên. Tửu sắc bình thường, bọn họ đã sớm hưởng thụ qua, cũng đã sớm bất mãn với nó. Nhân tính bẩn thỉu, trong cái gọi là Tu Tiên Giới này, đó cũng là nguyên nhân ta kiên quyết không tu tiên.”
“Hạ Thiên hắn…” Ninh Nhụy Nhụy vô thức muốn phản bác.
Trương Minh Đà khoát tay: “Hạ Thiên là dị loại, một tên yêu nghiệt, một tên quái thai, không có tính phổ biến. Tiểu tử đó có một chấp nhất vô lý đối với sắc đẹp. Nó có thể không để ý hết thảy, nhưng tu vi của nó lại theo song tu mà nhanh chóng tăng lên. Nếu chúng ta đang ở thời cổ đại, tiểu tử này bảo đảm sẽ là một đạo tặc hái hoa.”
Ninh Nhụy Nhụy tưởng tượng hình dáng đạo tặc hái hoa của Hạ Thiên, không khỏi bật cười một tiếng.
“Bây giờ nó còn chưa đến, xem ra có phiền phức rồi.” Trương Minh Đà cũng cười theo nhưng sau đó lại có chút lo lắng.
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Với bản lãnh của hắn, không có phiền phức nào có thể làm khó được hắn.”
“Nó đương nhiên không có phiền phức.” Trương Minh Đà thở dài: “Ta nói chính là chúng ta. Nếu nó không xuất hiện, điều này nói rõ chúng ta sắp có phiền phức rất lớn.”
Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên hiểu ra. Nếu Ẩn Tông phái người ngăn cản Hạ Thiên, điều này đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ ra tay ở đây.
Đúng lúc này, tiền đường truyền đến tiếng hét to, giống như Nhậm chưởng giáo và đại diện tán tu đàm phán không thành.
Trước đó, hai bên vẫn luôn tranh luận định mức đan dược và linh khí, nhưng sau đó hướng gió lại chuyển thành vụ án Trùng Dương cung, thậm chí còn quy chụp đại kiếp một trăm hai mươi năm trước của Tu Tiên Giới lên đầu Trùng Dương cung.
Biểu hiện của Nhậm chưởng giáo vẫn trầm ổn, giọng nói càng lúc càng lạnh: “Trận đại chiến một trăm hai mươi năm trước, các ngươi biết rõ trách nhiệm không phải Chung Nam Sơn, thậm chí chính các ngươi mới là người gieo gió gặt bão, liên lụy đến linh mạch Chung Nam Sơn ta tổn hại. Sư tôn ta luôn ghi nhớ tán tu là người một nhà, nghĩ đến các ngươi tu hành không dễ, cho nên mới quyết định phân phát linh khí và đan dược hàng năm cho các ngươi. Các ngươi chẳng những không biết ơn, lại còn âm thầm tụ tập, mưu toan ám hại Trùng Dương cung, chư vị không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Nhậm Đạo Phưởng, ý của ngươi là gì?” Triệu tiên cô không khỏi giận dữ, quẳng chén trà mắng to: “Không phải trách nhiệm của Trùng Dương cung ngươi chẳng lẽ là trách nhiệm của chúng ta? Đại hội Ẩn Tiên lần trước cũng được cử hành ở đây, vị tiền bối tu tiên kia cũng là do sư phụ ngươi mời đến. Cuối cùng ông ta phát rồ tàn sát đồng đạo, giết chết hơn phân nửa tán tu. Ngươi lại nói Chung Nam Sơn ngươi không có trách nhiệm, quá hoang đường rồi.”
Hải đại hòa thượng cũng phụ họa theo: “Nhậm chưởng giáo, nếu ngươi không muốn cung cấp linh khí và đan dược cho chúng ta, ngươi cứ việc nói thẳng, cần chi phải dùng thủ đoạn đó? Ngươi thật sự cho rằng tán tu trong thiên hạ chúng ta đều là ăn mày, nhất định phải ăn bố thí của ngươi sao?”
“Đúng đấy, Chung Nam Sơn không hiền đâu.”
“Nhậm Đạo Phưởng, ngươi đã làm mất mặt sư phụ của ngươi.”
“Cái gì danh môn đại phái, nói chuyện như cái rắm đấy.”
“Chi bằng chúng ta phá hủy đạo quan đổ nát này, xem bọn họ còn dám khinh thường chúng ta nữa không.”
Ngoài điện, oán khí đám tán tu sôi trào lên, tuyên bố kêu gào muốn hủy đi Trùng Dương cung.
“Mọi người bình tĩnh lại một chút.” Nhậm chưởng giáo cũng không nóng vội, vẫn mỉm cười lên tiếng: “Liên quan đến vụ án hơn một trăm năm trước, bây giờ chúng ta phán định đúng sai cũng đã không còn có ý nghĩa. Bần đạo giảm phân nửa cung ứng linh khí và đan dược cũng chỉ vì linh mạch dưới lòng đất đang bị tán loạn, thật sự khó mà gánh nổi. Nhưng điều này cũng không phải Trùng Dương cung nhắm vào các vị mà còn có nguyên nhân khác.”
“Nguyên nhân gì?” Một lão giả tóc vàng với hai cái bao trên đầu lên tiếng hỏi.
Hải đại hòa thượng hừ nhẹ một tiếng: “Nguyên nhân gì chứ, chỉ sợ đây là cạm bẫy.”
Nhậm chưởng giáo vẫn vân đạm phong khinh: “Là cạm bẫy hay là cái gì khác, mọi người lắng nghe một chút cũng đâu có sao.” Ông đã nói đến mức như vậy, nếu còn có người dây dưa không rõ, đảo loạn chủ đề, nói rõ lập trường người này có vấn đề.
“Được, ta cũng muốn nghe cao kiến của Nhậm chưởng giáo.” Triệu tiên cô cười nhạo một tiếng, khoanh tay ngồi xuống ghế của mình.
Nhậm chưởng giáo gật đầu, nói tiếp: “Đại kiếp Tu Tiên Giới năm đó đã khiến linh mạch dưới lòng đất Chung Nam Sơn chúng ta phải chịu ảnh hưởng, sinh ra tổn hại. Ba đời Chưởng giáo đều ra sức bù đắp lổ thủng linh mạch nhưng cuối cùng vẫn phải thất bại. Nhưng hôm trước có một vị cao nhân ra tay, chữa trị linh mạch dưới lòng đất như lúc ban đầu. Bần đạo cảm ân, cho nên đã quyết định dùng một nửa linh mạch để cảm tạ hắn. Vì thế, việc giảm phân nửa số lượng của mọi người cũng chỉ là tình thế bất đắc dĩ.”
Bành.
Hải đại hòa thượng nổi nóng, đập nát ghế ngồi bên dưới: “Ta cũng muốn biết là vị cao nhân nào có thể chữa trị linh mạch. Ta thật sự chưa từng nghe thấy qua. Nhậm chưởng giáo không phải đang biên tập một cố sự nào đó chứ?”
“Vị cao nhân đó tên Hạ Thiên.” Nhậm chưởng giáo nheo mắt lại, thản nhiên đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận