Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3475: Ngươi không xứng để ta ra tay

Hạ Thiên nhếch miệng: “Làm gì? Trước đó sư phụ ta khi dễ ngươi sao? Không đúng. Phẩm vị của ông ấy không thấp như vậy mới đúng chứ. Nói như vậy, ông ấy không ăn cứt.”
“Nói chuyện đừng tổn hại như thế.” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn nhịn không được nhắc nhở Hạ Thiên một câu.
“Tốt, rất tốt.” Cao lão thái thái cũng giận đến cực điểm, trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Quả nhiên vật hợp theo loài. Một nhà hồ ly lẳng lơ thông đồng với một tiểu tặc. Hôm nay, cho dù tộc lão đến, lão thân cũng nhất định giết chết ngươi để tiêu trừ mối hận trong lòng. Chờ đến chỗ Diêm Vương gia, ngươi có muốn hận cũng đừng hận ta, ngươi nên hận Trương Minh Đà năm đó đã tạo nghiệt.”
Hạ Thiên nói: “Làm gì? Đại sư phụ ta đào mộ tổ tiên nhà ngươi sao?”
“Tên lang băm đáng chết năm đó đã chữa chết ba đứa con trai của ta.” Sắc mặt Cao lão thái thái vốn tái nhợt, nhưng bởi vì lửa giận mà trở nên đỏ bừng: “Nhiều năm vẫn không có tin tức của hắn ta, ta còn tưởng rằng hắn ta chết ở đâu rồi chứ. Nếu tìm không thấy hắn ta, giết đồ đệ của hắn ta cũng giống nhau mà thôi.”
“Ai nói tìm không thấy? Đại sư phụ của ta đang ở dưới chân Chung Nam Sơn đấy.” Hạ Thiên nói: “Ngươi muốn báo thù thì cứ đến đó mà tìm ông ấy, gây chuyện với ta, ngươi chẳng những không báo được thù mà còn chết rất thảm.”
“Ha ha, bây giờ cầu xin tha thứ cũng vô ích.” Cao lão thái thái bỗng dưng móc ra ba bộ móng tay quỷ dị, đeo vào ngón tay của mình: “Hôm nay, ai cũng không cứu được ngươi đâu.”
Nhiếp Kim Bằng nhìn thấy, lập tức nói: “Cao nãi nãi, ngươi đừng cố báo mối thù của ngươi không, ngươi cũng thay ta báo thù luôn, thuận tiện làm thịt mẹ con Nhiếp Tiểu Lý.”
“Yên tâm đi, hôm nay, người trong phòng này, ngoại trừ ngươi và ta, ai cũng đừng hòng sống sót chạy ra ngoài.” Cao lão thái thái hung dữ nói.
Hạ Thiên lắc đầu, có chút khinh thường nói: “Ban đầu, ta chẳng có hứng so đo với một bà già như ngươi. Nhưng nếu ngươi nhất định muốn chết, ngươi cũng đừng trách ta. Cho đến bây giờ, ta không quen bỏ qua cho mấy tên ngốc, mặc kệ nam nữ già trẻ.”
“Hừ, tiểu oa nhi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Cao lão thái thái khinh bỉ nhìn Hạ Thiên: “Huống hồ Trương Minh Đà cũng chỉ học y. Nếu không phải hắn ta trốn nhanh, hắn ta đã chết trong tay lão thân rồi. Cho dù ngươi là đồ đệ của hắn ta, cùng lắm cũng chỉ học được chút y thuật, còn có bản lãnh gì khác chứ?”
Nhiếp Kim Bằng cố nén cơn đau ở đùi, lớn tiếng nói: “Cao nãi nãi, đừng nói nhiều vô ích với tên tiểu tử đó làm gì, cứ làm thịt hắn đi.”
“Cũng đúng, trước làm thịt tên tiểu tử ngươi, sau đó thả tin tức ra ngoài. Lão thân không tin Trương Minh Đà không đến.” Cao lão thái thái gật đầu, sau đó cất bước bước về phía Hạ Thiên, thân hình thậm chí còn có chút lay động.
Ninh Thụy Thần không dám khinh thường lão thái thái, vội vàng nhắc nhở: “Chị, anh rể, tuyệt đối đừng chủ quan. Lão thái thái này rất quỷ dị. Khí lực lại rất lớn, tuyệt không giống người già… Sao?”
Hắn ta còn chưa nói hết, một ngón tay móng vuốt thép đã đâm vào cổ họng của hắn ta.
“A!”
Ninh Thụy Thần đổ mồ hôi lạnh, hoàn toàn không nghĩ đến lão thái thái kia lại ra tay với hắn ta, lại còn đột nhiên như thế, nhanh chóng như thế, khiến cho hắn ta hoàn toàn không kịp phản ứng.
“Xong, lần này xong rồi.” Ninh Thụy Thần chợt lạnh trong lòng. Chỉ là khi hắn ta cảm thấy chết chắc, cánh tay trái của hắn ta bỗng nhiên chặn lại móng vuốt thép.
Cao lão thái thái cũng sững sờ: “Không thể nào.”
“Không có gì là không thể cả.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta đã rót một ít băng hỏa linh khí vào trong cánh tay của hắn ta. Khi nào gặp phải nguy hiểm, nó sẽ tự động phản ứng.”
Ninh Thụy Thần vui mừng quá đỗi, hưng phấn hẳn lên: “Anh rể, ngươi quá ngưu bức rồi.”
“Thật đáng ghét.” Cao lão thái thái vốn muốn công kích Ninh Thụy Thần, dùng hắn ta để dụ Hạ Thiên hoặc Ninh Nhụy Nhụy đến cứu, sau đó một kích trí mạng. Cho dù không giết được Hạ Thiên, ít nhất cũng để cho tinh thần của hắn bị trọng kích.
Đáng tiếc, bàn tính đánh nhầm, ngay cả Ninh Thụy Thần cũng không bắt được.
“Lão thái bà, với chút bản lãnh này của ngươi, ngươi đừng chơi âm mưu quỷ kế gì cả.” Hạ Thiên mất kiên nhẫn, bĩu môi nói: “Ngươi trực tiếp sử dụng bản lãnh lợi hại nhất của mình đi. Ta đứng im ở đây, xem móng vuốt rách kia của ngươi có bao nhiêu lợi hại.”
Ánh mắt Cao lão thái thái sáng lên, hung ác nói: “Đây chính là do ngươi nói đấy nhé. Khi nào đến chỗ Diêm Vương, ngươi cũng đừng trách lão thân.”
Nói xong, Cao lão thái thái ung dung xoay người, chậm rãi bước về phía Hạ Thiên.
Tốc độ cực kỳ chậm, người giống như có thể ngã sấp xuống bất cứ lúc nào.
Nếu bình thường trên đường cái, nhìn một lão thái thái đi đường như vậy, đoán chừng sẽ có không ít người hảo tâm chạy đến đỡ lấy bà ta.
Tuy nhiên, người ở đây, bao gồm Nhiếp Kim Bằng, hiển nhiên cũng không đến đỡ lấy bà ta làm gì.
“Đã nói như vậy rồi, ngươi còn chơi mấy chiêu thức chẳng có ý nghĩa gì cả.” Hạ Thiên nhếch miệng, có chút thất vọng quay sang nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, lão thái bà này giao cho nàng xử lý. Bà ta chẳng xứng cho ta ra tay.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không có chướng ngại tâm lý khi dễ người già, bởi vì bà lão trước mặt hiển nhiên là một nhân vật nguy hiểm. Nàng không phải Hạ Thiên. Chỉ cần không cẩn thận, nói không chừng sẽ bị tổn thương.
“Sao?”
Bỗng dưng, ánh mắt Nhiếp Tiểu Lý xuất hiện một thân ảnh khô gầy, cũng giống như ninh thụy thần, móng tay vuốt thép đâm về phía cổ của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận