Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3995: Ngươi có thể làm gì ta?

Người ngồi trên đầu cự nhân kim tượng đang cười hì hì, hai chân còn đung đưa qua lại.
“Ngươi không chết?”
Long Hưng Phong kinh ngạc lên tiếng, ánh mắt tràn ngập sự khó tin: “Không thể nào?”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Cái này có cái gì mà không thể nào.”
Long Hưng Phong trừng mắt quát lớn: “Cự lực kim chưởng của Long mỗ rõ ràng đã đánh trúng ngươi, ngươi tuyệt đối không có thời gian trốn tránh.”
“Đầu óc ngươi có bệnh à?”
Hạ Thiên có chút mất hứng nói: ‘Với chút bản lãnh đó của ngươi, ta cần phải tránh sao?”
Long Hưng Phong cắn răng nghiến lợi nói: ‘Ngươi không tránh, vậy thì ngươi sẽ không có khả năng sống được.”
“Ngươi cho rằng mình quá lợi hại rồi.”
Hạ Thiên dùng loại giọng điệu hời hợt nói: ‘Nếu không phải cần một chút thời gian tìm hiểu chiêu này của ngươi như thế nào, ngay từ đầu ta đã xử lý ngươi rồi.”
“Đánh rắm.”
Long Hưng Phong giận tái mặt, bỗng dưng khu động cự nhân kim tượng sau lưng, huy động hai tay chụp về phía đỉnh đầu Hạ Thiên.
“Chiêu này của ngươi đã vô dụng.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nhẹ nhàng phất tay: “Ngươi cũng đừng nên dùng nữa.”
“Xoạt.”
Hai cánh tay ông ta còn chưa đập tới trước mặt Hạ Thiên, một tiếng vang kỳ quái vang lên, sau đó tiêu tán.
Tiếp theo, cự nhân kim tượng cảo bảy tám trượng cũng hỏng theo, hóa thành kim quang vỡ vụn, cũng không quy nguyên chủ mà nhanh chóng tiêu tán không thấy.
“Không.”
“Cự tượng của bổn tọa.”
“Thần diễm bổn mệnh của bổn tọa.”
Long Hưng Phong nhìn thấy, không khỏi hỏng mất, cả người nhào xuống đất, dùng hai tay liều mạng muốn vớt kim quang tiêu tán về, đáng tiếc không có tác dụng.
“Ngươi đừng khóc, ngươi không sợ mất mặt à?”
Hạ Thiên nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Long Hưng Phong, hờ hững hỏi: “Bây giờ ngươi có thể nói Long gia lão tổ của ngươi ở đâu không?”
“Ngươi dám hủy căn cơ tu tiên của ta.”
Long Hưng Phong buồn giận đan xen, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Bổn tọa bất lưỡng lập với ngươi. Nếu không giết ngươi, Long gia chúng ta dùng cái gì để đặt chân.”
Hạ Thiên khó hiểu hỏi: ‘Nếu như đây chính là căn cơ tu tiên của ngươi, vậy thì quá phế vật rồi, hủy thì hủy chứ sao.”
“Ngươi.”
Long Hưng Phong nghẹn họng. Ông ta im lặng vài giây, sau đó quát lớn: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Là nữ nhân kia phái ngươi đến diệt Long gia chúng ta sao?”
“Không ai phái ta đến cả.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Ta tìm Long gia lão tổ các ngươi chính là muốn lấy một vật quan trọng, là các ngươi nhất định cứ làm lớn chuyện như vậy.”
Long Hưng Phong hỏi: “Ngươi muốn lấy vật gì?”
“Cực Tiên Lệnh.”
Hạ Thiên hờ hững đáp: “Ngươi cũng đừng nói không có nhé.”
“Cực Tiên Lệnh?”
Hai mắt Long Hưng Phong mở to, nghiến răng mắng: ‘Ngươi quả nhiên muốn diệt Long gia chúng ta, nhưng ngươi đừng tưởng rằng ngươi đánh bại ta thì có thể nắm được Long gia. Nói cho ngươi biết, Long gia chúng ta kinh doanh mấy ngàn năm ở bí cảnh, cũng không phải mặc cho một người ngoài như ngươi nắm giữ.”
Hạ Thiên lắc đầu: “Đúng là phiền phức. Ngươi nói thẳng đi, lão tổ các ngươi ở đâu, ta trực tiếp tìm ông ta lấy là được.”
“Bổn tọa có cận kề cái chết cũng không có khả năng bán đứng lão tổ.”
Long Hưng Phong hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói với Hạ Thiên: “Long gia không có ai hèn nhát. Có gan thì ngươi giết ta đi.”
Hạ Thiên không kiên nhẫn nữa, tùy ý nói: “Nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi.”
Nói xong, tay hắn sáng lên ngân châm, dứt khoát đâm thẳng vào mi tâm Long Hưng Phong.
“Dừng tay.”
Lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng hét lớn: ‘Người này ngươi không thể giết.”
Tiếp theo, một bóng người phi nước đại tiến vào, nhấc kiếm chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi không được lộn xộn.”
“Ngươi là thằng ngu nào thế?”
Hạ Thiên có chút khó chịu: “Ta không thích người khác cầm vũ khí chỉ vào người của ta. Nếu ngươi muốn chết thì cứ tiếp tục chỉ.”
Người kia khoảng bốn năm chục tuổi nhưng thân hình thẳng tắp, phong thần tuấn lãng.
Ông ta nghe được Hạ Thiên nói, lập tức thu kiếm lại: “Ta là môn chủ Tây Thiên Môn Thiên Cung Ninh Thiên Vương, thường trú bên trong bí cảnh. Hôm nay ta đến đây chính là chuẩn bị cho bữa tiệc chúc thọ Long gia lão tổ ngày mai.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Vậy thì ngươi cứ chậm rãi chúc, đừng xen vào chuyện của ta.”
Nói xong, ngân châm lại đâm xuống.
“Khoan đã.”
Ninh Thiên Vương bỗng dưng đưa tay bắt lấy cổ tay Hạ Thiên, lạnh lùng nói: “Ngươi không nghe lời ta nói sao? Người này không thể giết.”
Hạ Thiên lười biếng trả lời một câu: “Ngươi nói không thể giết thì liên quan gì đến ta.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn bí cảnh nội đấu chém giết?”
Ninh Thiên Vương cau mày, có chút cảnh cáo: “Hay ngươi muốn dẫn họa thủy lên đầu Thiên Cung chúng ta?”
Nghe xong, người ở đây đều sửng sốt, lập tức hiểu ra Ninh Thiên Vương đang rũ sạch quan hệ với Hạ Thiên và Thiên Cung.
Long Hưng Phong cũng ngẩn cả người. Nếu Hạ Thiên không nhận sự sai khiến của Thiên Cung, vậy tại sao hắn lại nhằm vào Long gia bọn họ?
Hạ Thiên nói: “Ta xử lý tên ngốc này là do ông ta tự tìm, ai cũng không cứu được ông ta.”
“Ta nói không thể giết, ngươi nghe không hiểu sao?”
Ninh Thiên Vương chưa từng nhìn thấy người nào không biết nể mặt đến như vậy: “Ta đứng đây, ngươi giết thử xem?”
Hạ Thiên ứng đối rất đơn giản, đâm thẳng ngân châm vào mi tâm Long Hưng Phong.
Long Hưng Phong há to miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã ầm xuống đất.
“Người đã giết đấy.”
Hạ Thiên lười biếng hỏi: “Ngươi có thể làm gì được ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận