Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3309: Ai đang nói chuyện thế?

Mai Tông Hoa cảm thấy tức giận: “Vẻ mặt này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết cha giết anh của mình sao?”
“Cha, cha có thể thành thật trả lời con hay không.” Mai Ngạo Tuyết hít sâu một hơi: “Vì sao bệnh di truyền của gia tộc, khi người nam trưởng thành sẽ tự động khỏi, còn nữ như chúng con lại phải đau đớn cả một đời?”
Lúc này, bảy tám nam tử mặc đồng phục trắng cầm súng xông vào, chế phục toàn bộ người Mai Tông Hoa mang đến.
Mai Tông Hoa do dự hỏi: “Có ai đã nói gì với ngươi sao? Đây tuyệt đối là châm ngòi ly gián. Tuyết Nhi, chẳng lẽ ngươi không tin cha của mình mà lại đi tin người ngoài sao?”
“Cha, cha thành thật nói cho nó biết đi.” Nam thanh niên mặc âu phục đen mất kiên nhẫn: “Cha còn không nhìn ra sao? Hôm nay em gái rõ ràng có chuẩn bị mà đến. Nếu cha không trả lời khiến nó hài lòng, nó dám giết chúng ta thật đấy.”
Mai Tông Hoa vẫn còn do dự.
Nam thanh niên mặc âu phục đen không che giấu, đốt một điếu thuốc, cười nhạo: “Em gái, ca ca có lòng tốt nói cho ngươi biết sự thật. Mai gia chúng ta, tất cả nữ nhân đều là công cụ, không chỉ ngươi, bao gồm tỷ tỷ, cô cô, thậm chí là mẹ. Sự tồn tại của các ngươi chính là thay nam nhân Mai gia chống lại phản phệ của nguyền rủa gia tộc, để nam nhân trong gia tộc yên tâm dốc sức làm ăn, mang lại vinh quang cho gia tộc. Dù sao nữ nhân các ngươi cũng phải lập gia đình, là người ngoài. Đã như vậy, chi bằng để các ngươi cống hiến cho gia tộc một chút.”
“Cha, có phải như vậy không?” Tim của Mai Ngạo Tuyết đã trở nên băng giá, nhưng nàng vẫn muốn xác nhận từ Mai Tông Hoa.
Mai Tông Hoa vẫn im lặng không nói, chỉ nhẹ nhàng vân vê Phật châu trong lòng bàn tay.
“Nói như vậy, thật ra ban đầu nam nhân trong gia tộc cũng sẽ bị cơn đau tra tấn suốt đời.” Nam thanh niên mặc âu phục đen giống như không nhìn ra biểu hiện của Mai Ngạo Tuyết, vẫn cười lớn như cũ: “Về sau, gia tộc chúng ta gia nhập Trường Sinh Thánh Điện. Lúc đó, điều kiện chính là Bạch Thụy Đức sẽ giúp gia tộc chúng ta giải trừ ốm đau. Nhưng pháp lực của lão tiểu tử đó quá thấp, nói chỉ có thể di chuyển đau đớn từ nam sang nữ. Ha ha, em gái, ngươi đoán rốt cuộc cha đã đưa ra lựa chọn gì?”
Trả lời hắn ta không phải là lời nói.
Bốp.
Một bàn tay nện thật mạnh vào mặt gã thanh niên mặc âu phục đen, tát bay hắn ta lên không, xoay hai vòng mới rơi xuống đất.
Mặt nam thanh niên mặc âu phục đen lập tức sưng lên giống như đầu heo, răng cũng rơi mất hơn phân nửa.
“Ươi.. ươi dám đánh a?” Nam thanh niên mặc âu phục đen mất mấy giây mới tỉnh hồn. Răng rơi mất, hắn ta nói chuyện có chút không rõ ràng.
Mặt Mai Tông Hoa xạm lại, bóp nát Phật châu trong tay, trừng mắt nhìn Mai Ngạo Tuyết: “Ngươi đủ rồi! Lúc đó cha vì khôi phục đại nghiệp Mai gia, đưa ra lựa chọn như thế cũng không có lỗi gì. Sai chính là ngươi không nên sinh ra ở Mai gia.”
Mai Ngạo Tuyết cười lạnh: “Đại nghiệp? Ta nhổ. Cha bớt kiếm cớ đi! Chỉ dựa vào đám rác rưởi các người sao? Một nửa Mai gia là do mẹ và cô cô ta giành được, một nửa còn lại là nhờ ta. Trong gia nghiệp Mai gia có bao nhiêu công lao của các ngươi chứ?”
Y Tiểu Âm ở bên cạnh lắng nghe cũng cảm thấy giận dữ. Nam nhân Mai gia đúng là phế vật vô cùng, đồng thời cũng ghê tởm vô cùng.
Bọn họ để cho nữ nhân trong gia tộc gánh chịu toàn bộ nguyền rủa, để các nàng phải chịu đựng sự đau đớn khi còn sống.
Đồng thời còn lợi dụng những nữ cường nhân đó đi đánh thiên hạ, bọn họ ngồi mát ăn bát vàng thì cũng thôi đi, một khi cảm nhận được uy hiếp thì trước tiên diệt trừ những nữ nhân này.
Đúng là tiện.
“Nếu ngươi lạc đường biết quay lại, ngươi vẫn là con gái ngoan của ta.” Mai Tông Hoa cũng lười giải thích. Chuyện cho đến bây giờ, có giải thích cũng không rõ, dứt khoát xem trong tay ai vẫn còn vương bài.
“Các ngươi tự kết thúc bản thân đi.” Mặt Mai Ngạo Tuyết vẫn không thay đổi: “Xem như bồi tội cho mẹ, cô cô và tất cả những nữ nhân trong Mai gia trước kia. Ta sẽ giúp cho các ngươi có được một thanh danh dễ nghe, còn có phong quang đại táng.”
“Đã như vậy, ngươi cũng đừng trách ta không nể tình cha con.” Mai Tông Hoa bỗng dưng đưa tay ném Phật châu đã bóp nát ra ngoài.
Bành.
Một tiếng vang thật lớn, mấy viên Phật châu biến thành những cái răng thật lớn, bao vây Hạ Thiên, Y Tiểu Âm và Mai Ngạo Tuyết bên trong.
Chính giữa những cái răng có quang ảnh lưu động, còn có vô số lợi khí tinh mịn giống như mưa giội về phía ba người Hạ Thiên.
Gian ngoài, đám người Mai Ngạo Tuyết sắp xếp cũng bị răng nhọn tinh mịn đâm thành những lỗ máu, không khỏi ngã xuống đất.
Y Tiểu Âm đang định ra tay, Hạ Thiên lắc đầu, cười nói; “Chúng ta có đại nhãn tử, cứ để nó ra ngoài là được.”
“Nó có được không?” Y Tiểu Âm có chút hoài nghi.
Mai Ngạo Tuyết cũng không quá xem trọng: “Con mắt như thế nào cũng không đánh lại răng đâu.”
Hạ Thiên cũng không giải thích, chỉ nói với đại nhãn tử: “Làm cho tốt, nếu không, ta cũng không thu ngươi làm tiểu đệ nữa đâu.”
Quang mang lóe lên trong mắt đại nhãn tử rồi biến mất.

Bên ngoài biệt thự, Mai Tông Hoa kéo con trai lên xe: “Đi nhanh, đi càng xa càng tốt.”
“Cha, cứ như vậy mà dùng đến tà thần có phải hơi bị thua thiệt hay không.” Nam thanh niên mặc âu phục đen bất mãn nói.
“Ngươi thì biết cái gì.” Mai Tông Hoa cười lạnh: “Chỉ cần có thể giết chết được Hạ Thiên, chúng ta sẽ kiếm được lợi lớn. Nếu không, chỉ có hai nữ nhân kia, cha cũng không để vào mắt đâu.”
“Người kia thật sự là Hạ Thiên sao?” Nam thanh niên mặc âu phục đen có chút tiếc nuối: “Nếu con sớm biết, hẳn con sẽ phế tay chân của hắn, chậm rãi mang về dạy dỗ. Trong đầu hắn chứa toàn là bảo vật không.”
“Còn trong đầu của ngươi chỉ toàn là phân.” Một giọng nói lên tiếng.
Lái xe là người câm, như vậy…
Cha con Mai thị liếc nhìn nhau, không khỏi kinh ngạc: “Ai đang nói chuyện thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận