Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3822: Mấy cái thứ đó không phải là thứ mà chúng ta muốn

“Hai người các ngươi điếc sao?”
Hòa thượng mập phát hiện hai người kia dường như không nghe thấy lời ông ta nói, cứ như vậy mà đi vào trong miếu, không khỏi giận dữ quát lớn.
Nói xong, ông ta quay sang rống to với đám võ tăng: “Tất cả các ngươi chết hết rồi sao? Còn không mau đuổi hai người kia cho lão nạp.”
Mấy võ tăng nghe được mệnh lệnh, lập tức cầm lấy thủy hỏa côn vọt vào, hai ba bước đã vây người kia lại.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Nữ nhân trẻ tuổi đẹp như tiên nữ trong hai người cười hỏi.
Nữ nhân này chẳng những dung mạo xinh đẹp, trên người còn có khí chất cực kỳ xuất trần. Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là ngực không đủ to, nhưng cũng đủ xưng tụng là đại mỹ nhân nhất đẳng.
Nữ nhân trẻ tuổi đương nhiên là Ninh Nhụy Nhụy. Đứng bên cạnh nàng không ai khác chính là Hạ Thiên.
Đám võ tăng hoàn toàn không nghĩ đến xông vào trong chùa lại là mỹ nữ xinh đẹp đến như vậy, không khỏi ngẩn cả người.
“Các ngươi đứng thất thần ra đó làm gì, mau đuổi người ra cho ta.” Lúc này, hòa thượng mập vội vã chạy vào, thở hồng hộc quát.
“Đại sư, ngươi yên tâm đừng nóng, cũng không nên kích động như vậy.” Ninh Nhụy Nhụy chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt tươi cười nhìn hòa thượng mập: “Thật ra ta và bạn trai của ta chỉ muốn gặp Tuyết Tiên Nương Nương một lần, cũng không có ác ý gì cả.”
Hòa thượng mập nhìn thấy mặt Ninh Nhụy Nhụy, cũng âm thầm kinh hãi. Nữ nhân này xinh đẹp thật.
Tâm trạng của ông ta hơi thả lỏng một chút, thở hổn hển nói: “Tuyết Tiên Nương Nương không gặp người ngoài, mời hai vị trở về.”
“Ngươi đừng nói như vậy.” Ninh Nhụy Nhụy cười nhẹ, bắt đầu nhập vai: “Chúng ta chính là mộ danh mà đến, nghe nói phù dược của Tuyết Tiên Nương Nương rất linh, cho nên chúng ta mới đến đây xem một chút. Bạn trai ta có tiền, nếu Tuyết Tiên Nương Nương lợi hại như vậy, có thể giải quyết được vấn đề của chúng ta, chỗ tốt tuyệt đối không thiếu cho các người.”
Hòa thượng mập liếm môi một cái, nhưng vẫn lắc đầu: “Nếu hai vị cầu thuốc, có thể ra ngoài xếp hàng. Mỗi tháng đều có ba ngày phát thuốc miễn phí. Trong miếu thứ cho không tiếp đãi bất cứ khách lạ nào.”
“Mấy cái thứ đó không phải là thứ mà chúng ta muốn.” Ninh Nhụy Nhụy cau mày, ánh mắ tràn ngập sự khinh thường: “Ngươi đừng xem chúng ta là những người có thể tùy ý hồ lộng hay ngớ ngẩn bên ngoài. Bạn trai ta cũng là bác sĩ, hắn đã sớm kiểm tra qua những loại phù dược đó rồi.”
“Bác sĩ?” Hòa thượng mập cảm thấy lo lắng, cố gắng để mình bình tĩnh lại: “Phù dược của chúng ta đều là thần vật do Tuyết Tiên Nương Nương ban thưởng, bác sĩ có thể nhìn ra được cái gì.”
Hạ Thiên có chút không được kiên nhẫn: “Tiểu muội chân dài, nàng không cần thiết phải nói nhảm với bọn họ, cứ gặp thẳng vị nương nương gì đó là được.”
“Vừa nãy không phải đã nói sẽ dựa theo ta mà làm việc sao?” Ninh Nhụy Nhụy bất mãn nhìn Hạ Thiên: “Nhanh như vậy đã không nhịn được.”
“Tiểu muội chân dài, ta chỉ nói cùng nàng đi chơi, cũng không nói tất cả đều nghe theo nàng.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Hơn nữa, đám người này nhìn qua là biết ngu ngốc, hoàn toàn không cần thiết phải lãng phí thời gian với bọn họ.”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Vậy tại sao ngươi không trực tiếp xông vào tìm Tuyết Tiên Nương Nương, hành hung một trận rồi rời đi?”
“Ta ghét người này lợi dụng danh nghĩa vợ nữ hoàng lừa gạt người khác.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Những chuyện khác không liên quan đến ta.”
“Vậy thì ngươi đừng có nóng vội.” Ninh Nhụy Nhụy cười nói: “Tới cửa xử lý bọn họ thì sướng rồi, nhưng một chút quá trình cũng không có thì còn có ý nghĩa gì nữa.”
Hạ Thiên mỉm cười nhìn Ninh Nhụy Nhụy, sau đó nghiêm túc nói: “Tiểu muội chân dài, nàng yên tâm đi, ta chẳng những quá trình rất dài, còn tuyệt đối có thể bảo đảm nàng thoải mái.”
“Ngươi đang nói cái gì, tại sao ta nghe có chút không…” Gương mặt Ninh Nhụy Nhụy hiện lên sự nghi ngờ, đột nhiên bừng tỉnh: “Sắc lang ngươi đấy, ngươi có thể đứng đắn một chút hay không? Tại sao cái này cũng có thể liên tưởng đến mấy chuyện loạn thất bát tao thế?”
“Tiểu muội chân dài, ta không có liên tưởng, là chính nàng nói mà.” Hạ Thiên cười nói.
Lần này, Ninh Nhụy Nhụy thật sự tức giận, trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
Hòa thượng mập thấy hai người không coi ông ta ra gì, không khỏi nổi nóng quát to: “Này, hai ngươi nói đủ chưa. Miếu Tuyết Tiên không chào đón các ngươi. Các ngươi mau cút ra ngoài, nếu không, đừng trách chúng ta không khách sáo.”
“Ta nói ngươi đấy, là hòa thượng mà tại sao hỏa khí lại lớn đến như thế?” Ninh Nhụy Nhụy cười nhạt: “Người xuất gia không phải đều tâm bình khí hòa sao? Tức giận mắng chửi người khác không phải phạm vào tam độc à?”
“Lão nạp không rảnh nghe các ngươi nói nhảm.” Hòa thượng mạp không chút kiên nhẫn: “Nếu các ngươi còn không rời đi, ta sẽ để võ tăng đuổi các ngươi đi.”
Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu: “Chúng ta là khách quý, bạn trai ta còn là ức vạn phú ông, thân gia không ít, ngươi không muốn giữ chúng ta lại mà còn muốn đuổi chúng ta đi, chẳng lẽ trong miếu các ngươi có việc gì đó không thể lộ ra ngoài?”
“Còn dám nói hươu nói vượn?” Hòa thượng mập giận dữ, vung bàn tay to béo lên: “Võ tăng, mau đánh bọn họ ra ngoài.”
Đám võ tăng nắm chặt thủy hỏa côn, nâng lên muốn đánh tới Hạ Thiên.
“Khoan đã.”
Lúc này, một người từ trong viện bước ra, lên tiếng gọi lại võ tăng.
Người kia tuổi không lớn lắm, nhìn qua khoảng hai ba hai bốn tuổi, dáng người thẳng tắp, ngũ quan đoan chính, mặc dù không tính là đẹp trai nhưng ngũ quan quả thật khiến người ta sinh ra cảm giác thân cận.
“Ồ, Tiết, Tiết công tử.” Hòa thượng mập nhìn người tới, lập tức cung kính thi lễ.
Tiết công tử bất mãn nói: “Hanh Đức đại sư, chuyện gì xảy ra thế?”
“Hồi Tiết công tử, hai người này tự tiện xông vào miếu, nói muốn gặp Tuyết Tiên Nương Nương.” Hòa thượng mập hai tay hợp thành chữ thập, vội vàng giải thích: “Ta hoài nghi bọn họ lòng mang ý đồ xấu, đang định đuổi bọn họ ra ngoài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận