Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3677: Chẳng qua chỉ diễn kịch mà thôi

“Rốt cuộc ngươi đã thành công chọc giận ta.” Hoa Phùng Quân không bị thương tích gì, rất nhanh lách mình quay về: “Ta sẽ dùng Cực âm Ma La Chưởng thử một chút rốt cuộc ngươi mạnh đến cỡ nào.”
Hoa Phùng Quân nhẹ nhàng khoát tay, từng trận âm phong xuất hiện, thổi vào mặt người lạnh buốt, thậm chí xuyên qua cả xương tủy. Lam Y Nhân có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng Khổng Thủy Hương lại không nhịn được mà run lẩy bẩy.
“Tới đây.” Lam Y Nhân vẫy tay với Khổng Thủy Hương, sau đó ôm nàng vào trong lòng.
Một lát sau, song chưởng Hoa Phùng Quân phủ lên một tầng sương mỏng, sau đó đánh tới Hạ Thiên.
Hạ Thiên không sợ, giơ nắm đấm nghênh đón.
“Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình.” Hoa Phùng Quân thấy Hạ Thiên dám dùng tay không đón Cực âm Ma La Chưởng của ông ta, không khỏi cười lạnh: “Trong lòng bàn tay ta còn có mấy phần khí cực âm, cho dù ma tộc cũng không dám tiếp. Phàm phu tục tử như ngươi đúng là cuồng vọng. Bây giờ ta sẽ đông lạnh thần hồn của ngươi, biến ngươi thành băng điêu.”
“Nói nhảm nhiều quá.” Hạ Thiên nhếch miệng, nắm đấm đã đến.
Keng!
Quyền chưởng tương giao, phát ra tiếng kim loại va chạm.
Tiếp theo, một luồng sương khí dính vào nắm đấm Hạ Thiên, trong nháy mắt nuốt sống hai cánh tay của hắn, tiếp theo là cơ thể, đầu, chi dưới… cuối cùng biến thành một tòa băng điêu.
“Ha ha, không có gì hơn.” Hoa Phùng Quân thu chưởng, cười lạnh: “Chút trình độ đó của ngươi mà có thể giết được Xích Nguyệt, Hắc Sát, còn có Huyền Thi, đúng là không thể tưởng tượng được. Ở cái nơi bỏ đi như thế này, ngươi xác thực có thể xưng vương xưng bá, nhưng đến ma giới, chẳng qua chỉ có trình độ lâu la mà thôi.”
“Ông xã?” Mặc dù Lam Y Nhân biết Hạ Thiên nhất định có chuẩn bị đằng sau, không dễ dàng bị người ta đánh bại nhưng vẫn không nhịn được kêu lên một tiếng.
Khổng Thủy Hương thấy Hạ Thiên biến thành băng điêu, kinh ngạc hỏi: “Hạ, Hạ tiên sinh, ngươi không sao chứ?”
“Đừng gọi nữa, vô dụng thôi.” Hoa Phùng Quân cười nhạt, có chút ngạo nghễ: “Tuy nói Cực âm Hàn Sương của ta không phát huy được một phần trăm uy lực ở cái nơi bỏ đi này, nhưng muốn đông cứng một phàm nhân vẫn dễ như trở bàn tay.”
Nói xong, ông ta khoát tay, nhấn mấy chục lần lên quan tài, sau đó nhẹ nhàng đẩy một cái. Nắp quan tài lộ ra một khe hở, lộ ra một quan tài thủy tinh bên trong, có thể thấy được có một nữ nhân trẻ tuổi đang nằm.
“Người bên trong cũng đã bị Cực âm Sương Khí của ta đông cứng hơn hai mươi năm, dung mạo vẫn không thay đổi.” Hoa Phùng Quân hiển nhiên cũng không cho rằng Lam Y Nhân và Khổng Thủy Hương có thể lật được bọt nước gì, cứ đứng đó mà nói: “Nữ nhân này được xưng tụng là tuyệt sắc mỹ nữ nhưng ta nhìn trúng chính là thể chất của nàng ta.”
“Ta không rảnh nghe ngươi nói nhảm. Ngươi đã làm gì chồng của ta?” Lam Y Nhân đợi một lát, phát hiện Hạ Thiên vẫn không thoát khỏi lớp băng, không khỏi có chút gấp lên.
Hoa Phùng Quân vẫn không trả lời Lam Y Nhân, vẫn nói tiếp: “Nàng ấy có thể chất đạo linh vô thượng, đương nhiên không đủ thuần khiết, chỉ là một nhánh trong đó, nhưng cơ thể nàng ta lại rất linh hoạt, kỳ ảo, có thể chất chứa linh khí vô tận, là một bảo khố. Chu Tự Hoành tìm được nàng ta, đáng tiếc nàng ta không hợp tác. Cho nên ta đã đông lạnh nàng ta, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.”
“Câm miệng cho ta.” Lam Y Nhân lắc mình đến trước người Hoa Phùng Quân, nắm đấm đập vào mặt của ông ta.
Hoa Phùng Quân nhẹ nhàng chặn lại, khinh thường nói: “Nắm đấm của Hạ Thiên còn vô dụng với ta, ngươi cho rằng ngươi có thể làm ta bị thương?”
Bành.
Lam Y Nhân cũng mặc kệ, lại một quyền đánh qua.
“Hừ, nữ nhân ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình. Đã như vậy, ngươi cũng biến thành băng điêu đi.” Hoa Phùng Quân hừ lạnh một tiếng, sương dính song chưởng, đưa tay nghênh đón nắm đấm của Lam Y Nhân.
“Lam tiểu thư, cẩn thận.” Khổng Thủy Hương nhìn thấy, không khỏi giật mình, lập tức nhào đến đẩy Lam Y Nhân sang một bên.
Song chưởng của Hoa Phùng Quân đập thật mạnh vào vai Khổng Thủy Hương.
“A?” Khổng Thủy Hương lập tức bị sương lạnh bao phủ, biến thành một tòa băng điêu khác.
“Thủy Hương.” Lam Y Nhân mở to đến rách cả mí mắt, một lần nữa nổi giận, dốc hết toàn lực đánh về phía Hoa Phùng Quân.
Hoa Phùng Quân lắc đầu: “Nhân loại đúng là ngu xuẩn, không bao giờ chịu tiếp thu bài học. Cách làm tốt nhất của ngươi bây giờ là quay người chạy trốn, sau đó tiếp tục sống tạm.”
“Ngươi đi chết đi.” Bây giờ, Lam Y Nhân chỉ muốn đánh chết lão đầu tử này mà thôi.
“Hừ, sâu kiến.” Hoa Phùng Quân cũng lười nói cái gì, song chưởng đẩy về phía Lam Y Nhân.
Bành.
Chỉ là song chưởng của ông ta còn chưa đụng phải nắm đấm của Lam Y Nhân, đã bị một luồng sức mạnh chặn lại.
Tiếp theo, Hoa Phùng Quân mở to mắt, cảm giác không được bình thường.
Không đợi ông ta nghĩ cho rõ ràng, một nắm đấm nặng nề đánh vào mặt của ông ta.
Hai quả đấm này hiển nhiên không phải của Lam Y Nhân.
Thế thì của ai?
Không hề nghi ngờ, là của Hạ Thiên.
Luồng ánh sáng nhạt quanh thân Hoa Phùng Quân lập tức vỡ nát. Ông ta há miệng phun ra một ngụm máu, cả người ngã xuống đất.
“Vợ của ta bảo ngươi đi chết, ngươi nên đi chết đi.” Hạ Thiên cười nói.
“Không thể nào.” Hoa Phùng Quân trừng muốn rách cả mí mặt, tròng mắt sắp lòi cả ra ngoài: “Không có ai có khả năng phá giải được Cực âm Hàn Sương. Tuyệt đối không có.”
Hạ Thiên nói: “Đám sương khí của ngươi đích thật rất lợi hại, nhưng lợi hại cũng có hạn, việc phá giải cũng không phải việc khó. Hơn nữa ta cũng không phải là người đầu tiên phá giải.”
“Sao?” Hoa Phùng Quân ngẩn cả người: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Hạ Thiên tiện tay chỉ vào nữ nhân trẻ tuổi bên trong quan tài: “Vị mỹ nữ kia thật ra đã sớm phá giải, chẳng qua chỉ diễn kịch mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận