Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1612. Bại hoại thần y ca ca

Càng ngày càng có nhiều người tiến vào phòng họp lớn, mà những người kia bắt đầu tụ tập tốp năm tốp ba bàn tán, mới vừa bắt đầu thì cả đám đều đang nói về Diệp Mộng Oánh, nhưng sau lại dần dần chuyển đề tài sang Tô Bối Bối.
"Có ai hiểu biết vị Tô tổng mới tới kia không?" Có người đặt câu hỏi, "Ta có điều tra nhưng lại không tra được tin gì cả, chỉ biết là nàng ta mới vừa tốt nghiệp đại học, đây có hơi chút không đáng tin không?"
"Tô tổng là tốt nghiệp tiến sĩ, hơn nữa nàng cũng học quản lý." Có người không khỏi nhắc nhở.
"Dù tốt nghiệp tiến sĩ thì nàng cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp, căn bản là không có kinh nghiệm làm việc gì."
"Đúng vậy, căn bản không có kinh nghiệm, tuổi cũng không lớn, mới chỉ hai mươi bảy tuổi mà thôi?"
"Hai mươi bảy tuổi cũng không nhỏ, nên nhớ lúc trước Diệp tổng của chúng ta thành lập tập đoàn Thần Y cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi."
"Chuyện đó không giống nhau, khi Diệp tổng hai mươi lăm tuổi thì đã có mấy năm kinh nghiệm làm việc, nhưng vị Tô tổng mới tới kia vẫn luôn đọc sách."
"Nè nè, các ngươi cẩn thận một chút, vị Tô tổng đó chắc không dễ trêu chọc đâu, không phải mọi người đều nói nữ tiến sĩ đều là Diệt Tuyệt sư thái sao?"
"Ngươi nói bậy cái gì đấy? Diệp tổng có thể đưa vị trí tổng giám đốc cho Tô tổng đã cho thấy Tô tổng rất đáng tin cậy rồi."
Có người nghi ngờ Tô Bối Bối, cũng có người lên tiếng phản bác, nhưng tổng thể tới nói, người không tín nhiệm Tô Bối Bối có rất nhiều, đương nhiên, chiếm đa số là những người duy trì im lặng, không có phát biểu ý kiến gì.
Bây giờ, trên tầng cao nhất, Hạ Thiên bắt đầu cảm thấy có chút nhàm chán.
Hạ Thiên vốn dĩ dự định đợi Lam Y Nhân tỉnh ngủ rồi lại ra ngoài, nhưng Lam Y Nhân đã ngủ hơn một tiếng rồi mà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cho nên Hạ Thiên quyết định đi ra ngoài, vì hắn nhớ tới mình cần phải đi gặp bạn gái của con trai, nữ lão sư Tô Mặc.
Nhưng đi ra ngoài không khó, tìm người mới là chuyện khó, mặc dù hắn có địa chỉ của Tô Mặc, nhưng mấy năm nay thành phố Giang Hải biến hóa rất lớn, hắn phát hiện mình không chắc có thể tìm được.
Tuy Hạ Thiên biết có một loại dụng cụ dẫn đường bằng thịt tên là xe taxi, nhưng vấn đề là hắn không biết xe taxi có thể cà thẻ tín dụng hay không, trải qua việc sáng nay không thể cà thẻ mua bữa sáng, Hạ Thiên quyết định vẫn nên mang một ít tiền mặt đi ra ngoài.
Mười mấy năm trước ở Kinh thành, sau khi thẻ ngân hàng bị đóng băng thì Hạ thiên phát hiện tiền mặt càng thêm đáng tin cậy, mà bây giờ hắn lại phát hiện, mười mấy năm trôi qua, có một số việc vẫn không hề biến hóa, ví dụ như bây giờ, vẫn là tiền mặt đáng tin nhất.
"Ừm, nên đi tìm Bối nha đầu lấy ít tiền mặt." Hạ Thiên lập tức có quyết định, tiếp đó hắn bước ra phòng ngủ.
Cầm điện thoại di động lên, Hạ Thiên nhập dãy số của Tô Bối Bối vào.
"Bối nha đầu, ngươi đang ở đâu vậy?" Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
"Ta ở chỗ nào thì mặc kệ ta!" Tô Bối Bối hừ nhẹ một tiếng, "Ta có việc, đừng đến tìm ta!"
Tô Bối Bối lập tức cúp máy, trong lòng còn có chút đắc ý nho nhỏ, cái tên lưu manh đáng chết kia, bây giờ mới bắt đầu đánh chủ ý sang nàng sao? Nàng mới sẽ không cho hắn được như ý đâu, để cho hắn mỗi ngày lo lắng suông!
Hạ Thiên có chút không hài lòng, cho nên hắn quyết định đi đánh Tô Bối Bối một trận, rất nhanh, hắn đã ngửi được mùi hương của Tô Bối Bối trong không khí, tiếp đó hắn đi theo mùi hương này tới thang máy.
Khi cửa thang máy tự động mở ra, một người bước khỏi thang máy, đó là một nữ nhân xinh xắn, ăn mặc tương đối thoải mái, áo thun và quần jean, chân mang một đôi giày thể thao.
Hạ Thiên thoáng nhìn nữ nhân xinh đẹp này một cái, tiếp đó không có hứng thú mấy. Dáng người quá kém, ngực còn nhỏ hơn Tiểu muội chân dài, hơn nữa chiều dài chân cũng kém xa nàng ấy.
Không để ý đến nữ nhân xinh đẹp đó, Hạ Thiên tiếp tục bước vào thang máy, ngược lại nữ nhân xinh đẹp kia vẫn luôn nhìn chằm chằm Hạ Thiên, dường như cảm thấy có chút kỳ quái, có lẽ vì nàng biết tầng này trên cơ bản không có nam nhân đến.
Hai người nghiêng người đi qua nhau, sau đó nữ nhân xinh đẹp đột nhiên kêu lên một tiếng: "A, ngươi là Bại hoại thần y ca ca phải không?"
Nữ nhân xinh đẹp lại vọt vào trong thang máy, có chút ngạc nhiên nhìn Hạ Thiên, mà xưng hô của nàng cũng khiến cho Hạ Thiên sửng sốt.
Bại hoại thần y ca ca?
Xưng hô này nghe khá quen, hình như có người từng gọi hắn như vậy thì phải?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm nữ nhân xinh đẹp khoảng chừng mười giây, tiếp đó hắn rốt cuộc nhớ tới: "Ngươi chính là Hàm Hàm, tiểu nha đầu kia?"
Người dùng xưng hô kỳ quái như vậy để gọi Hạ Thiên chỉ có một, mà Hạ Thiên sở dĩ nhớ kỹ nha đầu đó cũng vì một nguyên nhân khác, đó chính là khi tiểu nha đầu này mới mười tuổi mà đã biết cho vay nặng lãi, hơn nữa còn là cho vay nặng lãi với Mộng tỷ xinh đẹp, à, tiểu nha đầu này còn có một người ba ngốc nghếch.
"Oa, Bại hoại thần y ca ca, thật đúng là ngươi rồi! Tại sao mười mấy năm rồi mà ngươi lại không hề có chút thay đổi nào vậy?" Nữ nhân xinh đẹp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và cảm thán, "Không đúng, chẳng phải ngươi và chị hai, còn có các cô nàng kia đang mất tích sao? Tại sao ngươi lại ở chỗ này chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận