Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2903: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ

Khi hai vị tướng canh cổng xảy ra chuyện, căn phòng đằng sau động nhiên phóng ra một luồng hồng quang trực chỉ vân tiêu, đồng thời còn phát ra âm thanh chói tai. Ngay sau đó, toàn bộ Bồng Lai phúc địa giống như mãnh thú bị đánh thức, từ hòn đảo thấp nhất đến cung điện cao nhất đều có phản ứng.
Bạch Tiêm Tiêm có chút ngoài ý muốn: “Cái này giống phòng không cảnh báo thế.”
Hạ Thiên ngạc nhiên nhìn Bạch Tiêm Tiêm hỏi: “Vợ Tiêm Tiêm, không phải nàng lớn lên trên Sương Nguyệt đảo sao? Tại sao nàng lại biết phòng không cảnh báo?”
“Mặc dù Sương Nguyệt đảo ở hải ngoại, nhưng cũng không phải hoang đảo thế ngoại.” Bạch Tiêm Tiêm mỉm cười giải thích: “Chúng ta vẫn biết một số thứ căn bản, thỉnh thoảng chúng ta cũng đến trạm canh gác trên đảo chơi một chút. Ở đó có mạng.”
“Ừm.” Hạ Thiên nhớ lại trạm canh gác trên đảo, nhẹ gật đầu.
“Thiên ca ca, bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?” Bạch Tiêm Tiêm nhìn một số hòn đảo lơ lửng trước mặt, rất nhiều người từ lòng đất vọt lên, tay cầm binh khí, tư thái dàn sẵn trận địa đón quân địch.
Hạ Thiên hoàn toàn không để chuyện trước mắt, hờ hững nói: “Vợ Tiêm Tiêm, không cần để ý đám ngu ngốc này, chúng ta tiếp tục tìm người hỏi nơi ở của Cửu nha đầu.”
Hạ Thiên đã nói như vậy, Bạch Tiêm Tiêm cũng không để ý những người kia nữa.
Hai người tiếp tục bay về phía chỗ cao nhất.
Tuy nhiên, bọn họ lựa chọn không nhìn đối phương, nhưng đối phương lại không có khả năng để mặc hai người phóng lên cung điện trên đỉnh.
“Hai người các ngươi mau dừng lại. Nếu không, đừng trách bổn tọa không khách sáo.” Nửa đường, một nam tử trung niên mặc áo bào trắng rất uy nghiêm quát lớn với Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm.
Hạ Thiên cũng không để ý, vẫn tiếp tục bay về phía cung điện với Bạch Tiêm Tiêm.
“Ta bảo các ngươi dừng lại, các ngươi không nghe thấy sao?” Nam tử bạch bào không khỏi giận dữ, tay cầm trường kiếm phóng lên tận trời, ngăn trước người Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm.
Hạ Thiên khó chịu nói: “Chó ngoan không cản đường. Mau tránh ra, nếu không, ta đánh ngươi.”
“Làm càn.” Ánh mắt nam tử bạch bào lạnh lại, quát lớn: “Nơi này là Bồng Lai phúc địa, không phải là nơi các ngươi có thể làm loạn.”
“Ta không có làm loạn.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chỉ muốn tìm ngươi hỏi một số chuyện. Nếu như ngươi biết, thật ra hỏi ngươi cũng được, ngươi biết Cửu nha đầu ở đâu không?”
“Cửu nha đầu?” Nam tử bạch bào cau mày, cũng không trả lời, nhìn Hạ Thiên từ trên xuống dưới: “Ngươi là ai? Ngươi có tư cách gì tra hỏi bổn tọa?”
“Ta là người như thế nào, ngươi không có tư cách để biết.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi chỉ cần thành thật trả lời vấn đề của ta là được rồi.”
Nam tử bạch bào hừ lạnh một tiếng, thái độ khinh thường chỉ vào Hạ Thiên: “Bổn tọa là lục trưởng lão Bạch Tiên Quân Bồng Lai phúc địa. Các ngươi tự tiện xông vào Bồng Lai thì không nói, còn đả thương hai vị thủ vệ tướng. Nếu các ngươi không giải thích cho rõ ràng, các ngươi đừng hòng rời đi.”
“Rốt cuộc ngươi có biết Cửu nha đầu ở đâu không?” Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: ‘Biết thì nói, không biết thì biến. Nếu còn nói nhảm nữa, ta đánh ngươi đấy.”
“Ta thấy hai người các ngươi chính là yêu tà, muốn gây bất lợi cho Bồng Lai.” Lông mày nam tử bạch bào cau lại, tay đột nhiên chộp vào hư không một cái, chỉ thấy từng trận quang hoa lưu chuyển, một thanh trường kiếm màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta: “Nếu đã như vậy, đừng trách bổn tọa không khách sáo.”
Tiếp theo, ông ta quát với một đám người Bồng Lai bên dưới: “Đệ tử Bồng Lai nghe lệnh, bày trận nghênh địch.”
Rất nhiều đệ tử Bồng Lai trên đảo nhanh chóng bày trận, vô số trường kiếm nhắm ngay Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm giữa không trung.
“Đúng là phiền phức.” Hạ Thiên không khỏi thở dài: “Các ngươi nói nhẹ thì không chịu nghe, nhất định phải bị đánh một trận mới hiểu được tiếng người đúng không?”
“Ta nói lần cuối, các ngươi tốt nhất nên thúc thủ chịu trói.” Nam tử bạch bào rung thanh trường kiếm quang hoa như nước trong lòng bàn tay, lạnh giọng nói: “Nếu các ngươi can đảm phản kháng, các ngươi cũng đừng trách ta giết các ngươi ngay tại chỗ.”
Bạch Tiêm Tiêm nói: “Thiên ca ca, để ta.”
“Không cần.” Hạ Thiên mỉm cười: “Vợ Tiêm Tiêm, nàng cứ ở bên cạnh mà nhìn. Mấy loại ngớ ngẩn này, ta tiện tay cũng có thể xử lý.”
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Nam tử bạch bào nghe xong, trong lòng cười lạnh không thôi, nhấc kiếm đâm tới Hạ Thiên.
Quang hoa như sóng lớn phiêu đãng không ngừng trên thân kiếm, nhưng mũi kiếm lại thẳng tắp như điện, không chút trở ngại nào.
Hạ Thiên đứng im không động đậy, mặc cho mũi kiếm đâm vào ngực hắn, sau đó dễ như trở bàn tay xuyên ra sau lưng.
“Ồ, cũng chẳng có gì hơn.” Nam tử bạch bào có chút thất vọng lắc đầu, thở dài nói: “Chỉ có một chút bản lãnh này mà cũng dám xông vào phúc địa Bồng Lai ta. Quả thật muốn chết.”
Hạ Thiên lười biếng đáp lại: “Nghe thì có vẻ như vậy, nhưng bản lãnh của ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt.”
“Sao?” Nam tử bạch bào sửng sốt, đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào, Hạ Thiên đã xuất hiện sau lưng ông ta. Người mà ông ta đâm trúng đã biến thành một luồng không khí: “Không thể nào.”
“Có cái gì mà không thể chứ?” Hạ Thiên nhếch miệng, giữa ngón tay sáng lên một luồng ngân quang, lập tức chui vào trong cổ nam tử bạch bào: “Bây giờ ngươi có thể đàng hoàng trả lời vấn đề của ta hay chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận