Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2624: Nạp mạng đây

“Chị họ, ngươi không sao chứ?” Bên cạnh bỗng dưng truyền đến âm thanh thân thiết hỏi thăm.
“Hả?” Nữ nhân áo xanh ngơ ngác, sau đó mở to mắt phát hiện bản thân đang ngồi trên một chiếc xe mui trần phóng như bay.
Bên cạnh còn có một cô bé trắng nõn đáng yêu đang ngồi, nàng mặc quần áo đơn giản, ánh mắt linh động có thần, đang quan tâm nhìn nàng.
“Ta không sao, có thể là quá nóng.” Nữ nhân áo xanh thuận miệng đáp lại, đầu óc xoay chuyển cực nhanh, nàng đang tức giận vì hoàn cảnh mình đang ở.
Nếu đây là trong mộng ảo của Hạ Thiên, thì cảnh tượng này hẳn là việc hắn trải qua trong thực tại, có điều chắc chắn sẽ thay đổi ít nhiều, bởi vì đây là đặc tính của mộng ảo.
Nếu muốn dùng Đại Mộng Tâm Kinh với Hạ Thiên, tất nhiên nữ nhân áo xanh hiểu biết rất rõ về cuộc sống của Hạ Thiên.
Vốn nàng cho rằng sau khi tiến vào mộng ảo, có thể rơi trúng núi Thanh Phong, hoặc là ở thành phố Giang Hải, kết quả lại ở trong chiếc xe mui trần bên bờ biển.
Cảnh tượng này rốt cuộc là đoạn lịch sử nào của Hạ Thiên?”
“Tam ca cứ trách ta, ta đã nói rồi mà, trời nóng vậy mà lái xe mui trần ra ngoài, trông có ngốc hay không.” Cô bé bên cạnh tức giận nói với tài xế trẻ tuổi.
Tài xế cười khổ, đành phải giải thích: “Ta cũng hết cách mà, sự việc tương đối gấp gáp, trong gara chỉ còn mỗi chiếc này, ta có thể làm gì.
Cuối cùng nữ nhân áo xanh cũng lấy được tin tức mình muốn trong cuộc đối thoại của hai người, nếu nàng đoán không nhầm thì cô bé này chính là tổng tài Tô Bối Bối hiện tại của tập đoàn Thần Y, mà nam nhân trước mắt là ai thì nàng không quá rõ, mà thân phận hiện tại của nàng hẳn là đại tiểu thư Diệp Mộng Oánh năm đó của Diệp gia.
Nếu nói như vậy, thì không phải rất nhanh sẽ gặp được Hạ Thiên sao?
Mặc dù Diệp Mộng Oánh và Tô Bối Bối thường cùng nhau lái xe ra ngoài chơi, nhưng có thể khớp với ký ức của Hạ Thiên tất nhiên chính là tình huống lần đầu bọn họ gặp nhau ghi trong tư liệu.
“Đúng rồi, đúng rồi.” Nữ nhân áo xanh âm thầm vỗ tay, “Hạ Thiên với đám nữ nhân của hắn có rất nhiều ký ức đẹp đẽ, nhưng hôm nay tất cả đều ở khởi điểm, trong mộng cảnh vô thức xuất hiện cảnh tượng này cũng là bình thường.”
“Chị họ, chị ở đó lẩm bẩm gì thế, không phải say nắng chứ.” Tô Bối Bối vừa nói vừa chìa tay sờ trán nữ nhân áo xanh.
“Không sao.” Nữ nhân áo xanh cười hi hi, bây giờ nàng còn đang làm quen tình huống, chỉ có thể cố gắng nói ít đi, trước tiên quan sát rồi hẵng tính.
“Bíp bíp…” Tài xế ở hàng trước đột nhiên ấn còi liên hồi, trong miệng cũng không nhịn được mà phun một câu chửi thề: “Móa!”
Tô Bối Bối kỳ quái hỏi: “Nhị ca, sao thế?”
“Đằng trước có tên khùng vậy mà chặn xe giữa đường! Đúng là ngứa da mà!”
Tuy nói thế nhưng tài xế vẫn giảm tốc độ xe lại, sau đó đạp phanh.
“Két…” Kèm theo tiếng phanh xe chói tay, chiếc xe dừng lại cách thiếu niên chặn xe hai mét.
“Muốn chết à thằng kia!” Tài xế không khỏi thò đầu xe hét lên giận dữ với thiếu niên.
Nữ nhân áo trắng giương mắt nhìn thiếu niên đó, tầm mét bảy, dánh người cao gầy, trông cũng thanh tú, mặc áo cộc tay màu trắng bình thường, phía dưới mặc quần bò… Không sai, đây chính là dáng vẻ hai mươi năm trước của Hạ Thiên lúc mới xuống núi.
“Ngươi đi tới núi Chung Nam sao?” Thiếu niên nở nụ cười bất cần đời.
Nữ nhân áo xanh nghe thấy hai chữ núi Chung Nam lập tức cứng đờ, sau đó điềm nhiên như không, đây là mộng ảo của Hạ Thiên mà không phải ký ức của hắn, cho nên xuất hiện Bug sai về thời gian là điều bình thường.
Nàng phải làm theo tự nhiên, lấy được tin tức của Hạ Thiên, sau đó nhân cơ hội này trộm tin tức quan trọng về Nghịch Thiên Bát Châm.
“Đi cái ông nội mày, núi Bát Bảo mày đi không!” Tài xế quát mắng một câu, trong giọng nói lộ ra chút khẩn trương.
Thiếu niên cười hì hì: “Ta muốn đi nhờ xe.”
“Nhờ cái…” Tài xế không vui đáp lại, lúc này nữ nhân áo xanh đập vào vai hắn, thản nhiên nói: “Để hắn lên xe.”
“Bích Lạc, tên này không rõ từ đâu đến, nhỡ đâu là cướp giật gì đó, vậy thì…” Tài xế có chút bất ngờ nhìn nữ nhân áo xanh, nhỏ giọng nhắc nhở.
Nữ nhân áo xanh giật thót, vội vàng hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?”
Bởi vì Hạ Thiên căn bản không biết tên nàng, sao ở trong mộng hắn lại có thể có nhân vật quan trọng dùng tên của nàng, chắc chắn xảy ra vấn đề ở đâu đó?
“Bích Lạc đó, sao thế?” Tài xế vẻ mặt hoang mang, “Đại tiểu thư Thượng gia tôi ơi, cô bị say nắng ngay cả tên mình cũng quên hả.”
Nữ nhân áo xanh càng cảm thấy lông tơ dựng lên, nói với Tô Bối Bối: “Vậy ngươi tên gì.”
“Ta là Tả Thanh Long nha.” Tô Bối Bối ngồi bên cạnh bỗng dưng biến thành một người đàn ông, nhe răng quát mắng: “Thượng Bích Lạc, các ngươi vậy mà vứt bỏ ta như thế, nạp mạng đây!”
Hạ Thiên ở ngoài xe vẻ mặt nghi ngờ nhìn nàng.
Loạn rồi, loạn rồi, hoàn toàn loạn rồi! Rốt cuộc vẫn xảy ra sai sót! Nữ nhân áo xanh mồ hôi túa ra, sởn cả tóc gáy.
“Nghĩ không ra?” Hạ Thiên ở bên ngoài bỗng dững cười hì hì, giơ tay chỉ vào nữ nhân áo xanh: “Bởi vì đây chính là mộng ảo của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận