Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3577: Muốn báo thù cũng đừng tìm nhầm người

“Cái gì?” Đổng Trọng Quốc vốn đang định dùng một chưởng diệt nữ nhân này để lập uy, sau đó tiện tay hai chưởng phế đi Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý. Như vậy, ông ta có thể giải quyết dứt khoát, giúp Nhiếp Vân Thiên bình định chuyện này.
Ai biết được, một chưởng vỗ đến, uy còn chưa lập thành, bản thân đã bị đánh một cước, như quả bóng da bay ngược ra ngoài.
“Với chút trình độ đó mà còn muốn giúp người khác giải quyết sự việc?” Ninh Nhụy Nhụy châm chọc.
Nhiếp Vân Thiên có chút bất đắc dĩ, nhẹ giọng nhắc nhở: “Lão Đổng, ngươi đừng khinh thường. Bọn họ cũng không phải người bình thường, cũng đều là người tu hành, tuyệt đối không được chủ quan khinh địch.”
“Được, ta cũng niệm tình các ngươi trẻ tuổi nóng tính, khó tránh khỏi sai lâm, có lẽ còn có lòng ăn năn hối cải.” Đổng Trọng Quốc chậm rãi đứng lên, ánh mắt tràn ngập sát khí: “Bây giờ xem ra ta đã sai rồi. Các ngươi chính là chết cũng chưa hết tội, đến địa phủ cũng đừng trách ta trước mặt Diêm Vương gia.”
Gương mặt Hạ Thiên lộ vẻ khinh thường: “Ngươi có bản lãnh như vậy thì sẽ không đứng đây nhiều lời.”
“Hừ, ta sẽ phế ngươi trước tiên.” Đổng Trọng Quốc hơi sợ Ninh Nhụy Nhụy, thấy Hạ Thiên nói như thế, lập tức đầu mâu nhắm ngay hắn.
Thân hình ông ta lóe lên, đã đến trước mặt Hạ Thiên.
“Ăn của ta một quyền vạn cân.”
Lần này ông ta tiếp thu bài học kinh nghiệm, trực tiếp dùng đến mười hai phần khí lực.
Năm đó, khi ông ta còn ở Tam Thanh Sơn, chỉ dùng chín phần khí lực đã đánh nát một tảng đá nặng vạn cân, cho nên năm đó ông ta mới có danh hiệu Đổng Vạn Cân.
Ông ta tin rằng trên đời này không ai có thể ngăn được song quyền của ông ta.
Chín phần khí lực đã vô địch thiên hạ huống chi là mười hai phần khí lực.
Trong khoảnh khắc ra quyền, Đổng Trọng Quốc thậm chí còn có chút thương hại, tiểu tử trẻ tuổi trước mắt sẽ chết ở chỗ này.
Nhưng nghĩ lại, tâm tư tiểu tử đó ác độc, miệng thối vô cùng, giết hắn cũng là vì dân trừ hại.
Mặc kệ thế nào, nắm đấm đã đánh ra, nghĩ cái gì cũng vô dụng, đối phương chắc chắn sẽ phải chết.
Bốp.
Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, giống như tiếng đập muỗi.
Lại giống như tiếng vỗ tay tùy ý. Tóm lại là rất hững hờ.
“Lão đầu nhi, nắm đấm này của ngươi chẳng có sức lực gì cả, đánh ra giống như đấm vào bông gòn. Ngươi nên quay về luyện thêm vài năm nữa đi.” Hạ Thiên nhếch miệng, ung dung đẩy nắm đấm thế như thiên quân của Đổng Trọng Quốc ra.
Đổng Trọng Quốc nhất thời ngẩn người. Ông ta nhìn Hạ Thiên rồi lại nhìn nắm đấm của mình, một lúc lâu sau mới khôi phục lại tinh thần: “Không thể nào? Một quyền này của ta tối thiểu hơn vạn cân khí lực, tại sao ngươi lại có thể chống đỡ được?”
“Khí lực hơn vạn cân chẳng khác nào gãi ngứa cho ta, có cái gì mà nổ cho to.” Hạ Thiên càng thêm khinh thường, thuận miệng giễu cợt một câu.
“Tuyệt đối không thể nào.” Đổng Trọng Quốc không thể tiếp nhận được sự thật này, bóp quyền đánh tới Hạ Thiên lần nữa: “Lại ăn của lão phu một quyền.”
“Lão đầu nhi, ngươi phiền phức quá.” Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn, trực tiếp đánh tới.
Bốp.
Một cái tát vang dội, đánh má trái Đổng Trọng Quốc đỏ bừng, quyền kình đánh ra trong nháy mắt trống rỗng, cả người ngây ra như phỗng.
“Ngươi dám làm nhục ta.” Một lúc lâu sau Đổng Trọng Quốc mới khôi phục lại tinh thần, cả người cuồng nộ không thôi, gân xanh nổi lên trên trán: “Chết đi cho ta.”
Đổng Trọng Quốc thẹn quá hóa giận, sát khí tràn ra trong mắt.
Bốp, bốp.
Lần này, không đợi ông ta ra quyền, ông ta đã bị Hạ Thiên đánh cho hai cái.
“Ngươi.” Đổng Trọng Quốc nổi giận, vừa định bộc phát.
Bốp.
Lại một cái tát.
“Ta muốn giết…”
Bốp.
“Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục…”
Bốp.
“…”
Rất nhanh, gương mặt Đổng Trọng Quốc sưng lên như đầu heo, người cũng mệt mỏi, lửa giận cũng thay bằng sợ hãi, nhưng vì ngại mất mặt, cũng không tiện nhận thua trước mặt mọi người, đành phải ráng chống đỡ.
“Ngươi, vì sao ngươi lại làm nhục ta như thế?” Đổng Trọng Quốc đau đến muốn khóc, nói chuyện cũng nghẹn ngào: “Ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Sư thúc ta là Cát tiên nhân Tam Thánh Cung, ông ấy nhất định sẽ báo thù cho ta. Hu hu hu, đừng đánh nữa.”
“Bảy tám chục tuổi mà khóc lóc như vậy, đúng là khó coi.” Ninh Thụy Thần lắc đầu.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy có chút đáng thương, liền nói với Hạ Thiên: “Được rồi, tha cho ông ấy đi. Nếu không, người ta còn tưởng chúng ta ngược đãi người già.”
Nhiếp Tiểu Lý cũng nói: “Hạ Thiên, chi bằng… thôi quên đi.”
“Tiểu muội chân dài, vợ tiếp viên hàng không, các nàng quá thiện tâm rồi.” Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói: “Loại ngu ngốc đó không đánh không được. Nếu nàng không dạy cho bọn họ một bài họ, bọn họ sẽ coi nàng như quả hồng mềm.”
Ninh Nhụy Nhụy hiểu ý Hạ Thiên, liền nói: “Bọn họ không có uy hiếp gì hết, nếu đánh chết bọn họ, sau này sẽ bất lợi cho thanh danh của Tiểu Lý.”
“Coi như ngươi gặp may.” Hạ Thiên ngẫm lại thấy cũng đúng, liền tiếp nhận lời đề nghị. Hắn nói với Đổng Trọng Quốc: “Ngươi từ đâu đến từ về lại chỗ đó, đừng có ra tìm đánh nữa.”
Đổng Trọng Quốc nhất thời có cảm giác may mắn được sống sót. Mặc dù không phục nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài: “Ta, ta về Tam Thánh Sơn, từ nay bế quan khổ tu, không xuống núi nữa.”
“Nếu ngươi không phục, ngươi cứ đi tìm sư thúc gì đó của ngươi.” Hạ Thiên biết người này mặt phục tâm không phục, nhưng cũng không để ý: “Nhớ kỹ, ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Muốn báo thù, ngươi cũng đừng tìm nhầm người.”
“Vâng, vâng, vâng, ta nhớ rồi.” Đổng Trọng Quốc liên tục gật đầu, cũng không tiếp tục nhìn Nhiếp Vân Thiên, nhanh chóng chạy xuống núi.
Có thể nói đến cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng.
Trong lúc Nhiếp Vân Thiên cho rằng mình chết chắc, giọng một nữ nhân vang lên:
“Ha ha, đúng là chết cười ta. Đổng gia Tam Thanh Sơn lại hèn nhát như vậy, thật sự đời sau không bằng đời trước, phế vật cực kỳ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận